Chương trước
Chương sau
Ngoài cửa sổ gió bắc vù vù thổi mạnh, thoạt nhìn vẫn có chút quạnh hiu thi vị. Lê Mộc cứ như vậy cùng Lãnh Huyên hai người lẳng lặng ở trong phòng làm việc ngây người cả buổi chiều, Lê Mộc vốn nghĩ muốn giải thích chút gì đó, nhưng tựa hồ Lãnh mỹ nhân hoàn toàn không có định phản ứng Lê Mộc.
Tiếp cận thời gian bữa tối thường ngày, Lê Mộc cùng Lãnh Huyên hai người về đến nhà.
"Cô gia, tiểu thư, hai người đã trở lại, cơm chiều lập tức liền xong." Lý thẩm vẫn giống như mọi khi mở cửa cho hai người.
Lãnh Huyên mặt không chút thay đổi cởi áo khoác trên người, Lý thẩm liền nhận lấy treo lên giá, ngay sau đó liền nhìn đến Lê Mộc vẻ mặt tiểu tức phụ yên lặng theo sát phía sau tiểu thư nhà nàng.
"Lão bà —— "
Lãnh Huyên quay đầu lại nhìn thoáng qua Lê Mộc, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, cũng không đáp lời, sắc mặt băng lãnh vẫn không có giảm bớt.
Lê Mộc cũng không nói thêm gì nữa, sau khi Lý thẩm bưng lên thức ăn cùng bát đũa hắn cũng ngồi xuống. Cả một bàn thức ăn chay tinh xảo, Lãnh Huyên không hề thích ăn đồ mặn, càng thích một ít đồ thanh đạm hơn, Lê Mộc tuy rằng thích ăn thịt hơn nhưng vẫn thuận theo thói quen của Lãnh Huyên mỗi ngày đều ăn đồ chay.
Gắp một miếng đậu phụ trúc Lãnh mỹ nhân thích ăn nhất phóng tới trong bát Lãnh mỹ nhân, Lê Mộc giơ lên mỉm cười tự nhận là thật biết điều nhìn Lãnh mỹ nhân, ai biết Lãnh mỹ nhân một chút phản ứng cũng không có. Ngay tại lúc Lê Mộc bắt đầu thất vọng lại nhìn thấy Lãnh mỹ nhân chậm rãi gắp lên đậu phụ trúc từ từ đưa vào trong miệng.
Lãnh mỹ nhân ăn đồ ta gắp, điều này thuyết minh ta còn có hi vọng đúng không! Ừm, nhất định là như vậy. Lê Mộc vừa mới nghĩ đến đây, nhưng ai biết Lãnh Huyên liền đem bát đũa đặt xuống dưới, dùng khăn chậm rãi lau miệng nói: "Tôi ăn no."
Lê Mộc nghe thế ngây ra một lúc, rõ ràng Lãnh mỹ nhân mới ăn chưa được vài hớp cơm. Ngay sau đó liền thấy Lãnh Huyên đứng lên đi về phía phòng ngủ lầu hai, kế đó Lê Mộc cũng ăn không vô nữa, để đũa xuống theo sát phía sau Lãnh mỹ nhân.
Lãnh Huyên lạnh nhạt đi ở phía trước không nói một lời, Lê Mộc trong lòng thực không yên, nhưng rốt cục dũng khí chiến thắng hết thảy, Lê Mộc đánh bạo một phen từ phía sau ôm eo Lãnh mỹ nhân.
Lê Mộc rõ ràng cảm giác được Lãnh mỹ nhân thân thể thoáng cứng ngắc, nhưng cũng không có giãy dụa. Lê Mộc lúc này trong lòng đã đặc biệt kích động, này chẳng lẽ là ngầm đồng ý sao.
Lê Mộc đem cằm khoát lên trên vai Lãnh Huyên, quay đầu đi ở bên tai Lãnh Huyên có thâm ý nói: "Lão bà, em không phải là ghen đấy chứ?"
Lãnh Huyên nghe thế cũng không đáp lại, kỳ thực nàng vốn đã tính toán tha thứ Lê Mộc, nhưng Lê Mộc làm cho nàng khó chịu trong lòng như vậy, nàng chính là muốn đem Lê Mộc bơ một hồi, để hắn nhớ cho kỹ lần sau đừng có ly nữ nhân khác gần như vậy. Bất quá Lê Mộc thiếp lại gần như vậy nói chuyện, lỗ tai mẫn cảm của Lãnh Huyên đã muốn hồng thấu, chỉ phải hơi hơi hướng bên kia quay đầu đi.
Xem đến đây Lê Mộc cảm thấy là một cơ hội, tiếp tục nói: "Lãnh Huyên, anh cùng Tư Đồ Tuyết hôm nay thật sự là hiểu lầm, cô ấy ngã sấp xuống đập bị thương phía sau lưng, anh chẳng qua là giúp sát sát dược mà thôi, thật sự không có gì..."
Hồi lâu không thấy trả lời Lãnh Huyên có lẽ chung quy là mềm lòng, thanh âm thản nhiên chậm rãi nói: "Thôi, chuyện qua rồi thì cứ cho qua đi." Nói xong Lãnh Huyên bộ dạng như giãy khai Lê Mộc ôm ấp, nhưng Lê Mộc làm sao để nàng thực hiện được, chẳng lẽ không biết sao, có dũng khí một hồi bỏ lỡ chỉ sợ lần sau không còn cơ hội.
"Vậy em rốt cuộc có tha thứ anh hay không, không tha thứ anh liền không buông tay." Nói tới đây Lê Mộc ôm Lãnh Huyên hai tay thu càng chặt, sợ Lãnh Huyên thoát khỏi vòng tay hắn, bướng bỉnh như đứa con nít.
Nhưng Lê Mộc tiểu bằng hữu, chẳng lẽ ngươi không có nghe ra Lãnh đại lão bản đã không tính toán trừng phạt ngươi sao?
Ai biết nguyên bản thanh thanh lãnh lãnh Lãnh mỹ nhân nhìn đến Lê Mộc tính trẻ con một màn rốt cục giả bộ không nổi nữa, phụt một tiếng bật cười, thản nhiên cười nói: "Được rồi được rồi, kỳ thực hôm nay Tuyết Nhi đã cùng em giải thích qua, em không trách anh nữa được chưa."
"Thật không?" Lê Mộc tội nghiệp nhìn Lãnh Huyên.
"Thật sự." Lãnh Huyên trong lòng thực hết chỗ nói rồi, mình đã nói như vậy, chẳng lẽ Lê Mộc còn nghe không hiểu sao?
Nghe được Lãnh Huyên thật sự tha thứ hắn, Lê Mộc mới chậm rãi buông ra Lãnh Huyên, đi theo Lãnh Huyên về tới phòng ngủ.
Trên giường.
Lãnh mỹ nhân đang cầm một quyển sách tựa vào đầu giường thực nghiêm túc nhìn, Lê Mộc quy củ nằm ở bên cạnh Lãnh mỹ nhân nhìn trần nhà, lẳng lặng một lát sau Lê Mộc chậm rì rì quay đầu nhìn về phía Lãnh Huyên nói: "Đại lão bản, em biết không, anh cả đời này chuyện hạnh phúc nhất có lẽ chính là cưới em."
Lãnh Huyên nghe đến đó trong lòng có chút kinh ngạc, buông sách trong tay mình cũng nghiêng đầu sang.
"Vậy sao?"
Nhìn đến Lãnh mỹ nhân có phản ứng, Lê Mộc cũng đột nhiên hưng trí lên, bất thình lình bật dậy hỏi: "Lãnh Huyên, chúng ta bàn về vấn đề phòng the đi."
Lê Mộc nói tới đây tức khắc liền hối hận, hắn sao lại có lá gan nói ra những lời này, xong rồi xong rồi muốn chết, Lãnh đại lão bản nhất định sẽ giết hắn.
Ai ngờ Lãnh mỹ nhân một không kinh ngạc hai không tức giận, nhàn nhạt nói một câu: "Phòng thị có phiêu lưu, đầu tư cần cẩn thận."
Ta cùng tiểu đồng bọn của ta đều sợ ngây người biết không!!
Lãnh Huyên nói ra những lời này lúc sau hai người đối thoại lâm vào cục diện bế tắc, không lâu sau Lê Mộc lại nghĩ tới một việc bất giác hỏi: "Lãnh Huyên, cái hộp nhỏ trong tủ quần áo em là ai đưa, mấy ngày nay anh sao không thấy em thả ở nơi đó nữa?"
"Anh xem rồi?" Nguyên bản ngữ khí còn ôn hòa từ khi nhắc tới cái hộp nhỏ kia lúc sau liền trở nên lạnh lẽo lên.
Lê Mộc sợ Lãnh Huyên hiểu lầm chính mình nhìn lén đồ vật của Lãnh Huyên, vội vàng giải thích: "Anh không thấy bên trong là cái gì, hơn nữa anh cũng chỉ là vô ý phát hiện..."
Lãnh Huyên nghe Lê Mộc không có xem qua bên trong mày hơi giãn ra một chút, đem quyển sách trên tay bỏ vào đầu giường, nằm vào trong chăn, nhàn nhạt nói: "Chỉ là một vật râu ria, em mệt mỏi, anh cũng đi ngủ sớm một chút đi." Nói xong tắt đi đèn đầu giường.
Lê Mộc cũng không có hỏi tiếp, hứng thú rã rời tiến vào chăn ngoan ngoãn ngủ.
Lãnh Huyên mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm giác trên lưng có một chút nặng, sau lưng dựa vào một cái gì đó cứng cứng. Lãnh Huyên theo bản năng vươn tay đi tới eo lưng sờ, sau đó đụng đến một bàn tay.
Vì thế Lãnh Huyên nháy mắt thanh tỉnh. Sau đó Lãnh Huyên liền phát hiện, nàng thế nhưng giống như con chim nhỏ nép vào ngủ trong lòng Lê Mộc.
Lúc này Lãnh Huyên cùng Lê Mộc nằm nghiêng trên giường, Lãnh Huyên tựa vào ngực Lê Mộc, hắn ôm cả vòng eo Lãnh Huyên, cằm đặt trên đầu Lãnh Huyên, tư thế muốn bao nhiêu thân mật có bấy nhiêu thân mật, tựa như một đôi ân ái vợ chồng.
Lãnh Huyên tựa hồ bị không khí ám muội như vậy khiến nhịp tim tạm dừng một chút, thật lâu lúc sau mới hoàn hồn. Nhưng rồi Lãnh Huyên đáy lòng lại quay cuồng lên, nàng đột nhiên phát hiện nàng kỳ thực cũng không bài xích Lê Mộc ôm ấp, ngược lại có chút cảm giác ỷ lại.
Lãnh Huyên sâu trong đáy lòng ẩn ẩn hiện ra cái đáp án nào đó, chính là, cái đáp án kia bị Lãnh Huyên một lần biến phủ định.
Lãnh Huyên đấu tranh tâm lý trong chốc lát, chính mình hiện tại thật sự không thể ở giữa cảm tình cùng lý trí tìm một cân bằng, nhẹ nhàng giãy khai Lê Mộc ôm ấp nửa ngồi dậy, Lãnh Huyên do dự một chút, nằm ở bên cạnh Lê Mộc, bất quá lần này cách hắn xa hơn một ít.
Thế nhưng, Lãnh Huyên mới vừa nằm xong, lại bị Lê Mộc vẫn đang trong trạng thái mơ hồ kéo vào lòng, một lần nữa ôm hảo.
Không biết vì sao Lãnh Huyên cảm thấy trái tim suýt nữa muốn nhảy ra ngoài, cứng ngắc thân thể không dám động, nàng phía trước hiếm khi có loại cảm giác tim đập kịch liệt này.
Lúc này Lãnh Huyên lại nghe đến Lê Mộc như nói mê nỉ non nói: "Lãnh Huyên, Lãnh Huyên lão bà."
Lãnh Huyên tâm chìm trầm xuống, lấy hết dũng khí gọi hắn: "Lê Mộc."
Lê Mộc trong lúc ngủ mơ đáp trả một tiếng.
Lãnh Huyên nhẹ nhàng hỏi: "Lê Mộc anh ngủ chưa?"
Lê Mộc lần này lại không có trả lời, chỉ là đem Lãnh Huyên ôm chặt hơn, cái mũi ở sau gáy Lãnh Huyên một bên ngửi một bên chảy nước miếng nói mớ: "Thơm quá chân giò kho tàu a ~~~ "
Lãnh Huyên lập tức hết chỗ nói rồi, đứa nhỏ này sao mà buổi tối nằm mộng còn mơ thấy đồ ăn, thật sự là y như đứa con nít. Bất quá mấy ngày nay để cho cái tên không thịt không vui như hắn theo chính mình ăn chay cũng xem như ủy khuất hắn, sắp tết rồi hẳn là cân nhắc một chút cho hắn cải thiện cơm nước nhỉ.
Lãnh Huyên xoay người một lát, ở trong lòng Lê Mộc tìm được một cái vị trí thoải mái nhất sau đó nặng nề ngủ mất.
Ngoài cửa sổ gió bắc như cũ vù vù thổi, nhưng mùa đông đã đến đây, mùa xuân còn có thể xa sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.