Chương trước
Chương sau
Ánh mặt trời buổi sáng xuyên thấu qua cửa động chiếu xạ vào sơn động, chiếu lên trên hai người đang ôm nhau ngủ trên mặt đất.
Đợi Lãnh Huyên tỉnh lại đã là sáng hôm sau, ánh sáng mặt trời dương dương chiếu lên trên người nàng khiến cảm giác vô lực trên người nàng giảm bớt một chút, nhưng vẫn như muối bỏ biển.
Hơi hơi nghiêng đầu phát hiện mình vẫn bị Lê Mộc vững vững chắc chắc ôm vào trong lòng, hai người khoảng cách kề nhau thập phần gần, gần đến mức Lãnh Huyên vừa nhấc đầu liền cọ tới cằm Lê Mộc, bất quá cũng may Lê Mộc tên này ngủ như lợn chết, dễ dàng đụng chạm sẽ không đánh thức hắn.
Cái trán bị vụn râu của Lê Mộc cọ một chút, cảm giác cứng cứng, đập vào mặt mà đến cũng không phải hơi thở nam nhân dày đặc làm người ta chán ghét như trong tưởng tượng, ngược lại là một cỗ hương khí nhàn nhạt như trẻ con, tinh tế mà xem bộ dáng người nọ ngủ say cũng thật giống như một đứa trẻ, lông mi thật dài, cái mũi cao thẳng, lông mi trường kiếm, vốn là đẹp mắt, nhưng đầy mặt lại có thêm bùn trát cùng vết trầy làm người ta cảm thấy có chút đau lòng, nghĩ đến người này tối hôm qua vì che chở nàng nhất định là bị không ít khổ.
Dường như phát hiện cái gì thú vị, gương mặt hằng năm băng sơn của Lãnh Huyên lại bỗng chốc nở nụ cười, lại sợ quấy rầy mỗ cái tiểu bồn hữu xuân thu đại mộng, đem tiếng cười ép đến âm lượng nhỏ nhất, sau đó hòa hoãn tâm tình một chút cố nén cười, chậm rãi đem một chuỗi nước miếng trong suốt ở khóe miệng Lê Mộc lau đi.
Nếu quả thật lúc này Lê Mộc may mắn có thể tỉnh lại, vậy thì hắn nhất định sẽ nhìn đến một tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành nét mặt tràn đầy ý cười.
Lãnh Huyên nhìn chằm chằm dáng ngủ không chút tiết tháo của Lê Mộc, nhìn cả nửa ngày, nàng đột nhiên cảm thấy kỳ thực người này đúng là vô cùng nhận người thích mà.
Lê Mộc khi ngủ thở ra nhiệt khí hướng về phía lỗ tai và cổ của Lãnh Huyên, bản thân lỗ tai chính là mẫn cảm bộ vị, Lãnh Huyên chỉ chốc lát sau liền hiện ra bộ mặt đỏ thẫm, thân mình không tự giác khẽ tránh tránh hai cái nhưng không biết vì sao lập tức liền cứng lại rồi. Bởi vì lúc này Lãnh Huyên lại cảm nhận được trên người Lê Mộc trừ bỏ râu vụn cứng cứng còn một thứ khác cứng cứng.
Lãnh Huyên rụt lại trong lòng Lê Mộc, động một cái cũng không động, không phải nàng không muốn động, là Lê Mộc thật sự ôm rất chặt, căn bản giãy không ra, hơn nữa chỉ cần Lãnh Huyên vừa động sẽ ma sát đến mui thuyền nổi lên phía dưới Lê Mộc.
Nếu đặt ở trước kia Lãnh Huyên đã sớm một cước đem Lê Mộc đá đi ra ngoài, bất quá tối hôm qua hai người thoát ly nguy hiểm, Lãnh Huyên nhìn Lê Mộc ngủ như đứa nhỏ thì lại không nóng nảy lên nổi, cũng chỉ có thể im lặng không lên tiếng đỏ bừng mặt.
Thời gian lại qua trong chốc lát, mui thuyền của Lê Mộc không chỉ không ngã xuống, lại có xu thế càng lúc càng cao, trong lòng Lãnh Huyên không khỏi thầm mắng một câu sắc lang, Lê Mộc tên này nhất định là trong mộng lại mơ thấy mỹ nữ nào rồi đó. Nghĩ đến đây trong lòng Lãnh Huyên thậm chí có một tia không thoải mái.
Lãnh Huyên cảm giác được mỗ tiểu bồn hữu bên cạnh giật mình, vừa nhấc đầu liền đúng lúc thấy mỗ tiểu bồn hữu mở mắt, sau đó ánh mắt buồn ngủ nhìn Lãnh Huyên nằm trong lòng.
Trong lúc nhất thời, bốn mắt nhìn nhau.
"Tỉnh rồi a." Lãnh Huyên trước đánh phá trầm mặc.
"Ách... ờ, đúng vậy..." Lê Mộc thực kinh ngạc, bởi vì đây là lần đầu tiên Lãnh Huyên cùng hắn mở miệng nói chuyện thân cận như vậy.
"Có thể trước đem tôi buông ra hay không..."
"Ân? Nga nga nga! Ngượng ngùng a." Lê Mộc cũng ý thức được mình đang gắt gao ôm Lãnh Huyên, bộ ngực của nàng đặt trên lồng ngực hắn, tiểu huynh đệ của hắn duỗi cái lều trại chính đang thẳng tắp chỉ hướng người ta, lập tức sốt ruột buông ra đôi tay đang ôm Lãnh Huyên.
"Cô không phải là thẹn thùng chứ lão bản." Lê Mộc không sợ chết hỏi, nhìn khuôn mặt Lãnh Huyên không ngừng hồng tới bên tai, không ngờ lão bản này của hắn kỳ thực thẹn thùng lên lại kiều diễm ướt át như vậy.
Vẻ mặt Lãnh Huyên thế nhưng hiện lên kích động nho nhỏ khó có được, ngay sau đó một trận cảm giác vô lực đánh úp lại, Lãnh Huyên lại thoắt cái ngã vào lòng Lê Mộc, dọa Lê Mộc hết hồn.
Nhìn hai má hồng nhuận của Lãnh Huyên từng chút từng chút lại biến trở về tái nhợt, Lê Mộc lập tức hoảng lên, sờ sờ trán Lãnh Huyên lại phát hiện nhiệt độ rất cao, thực rõ ràng Lãnh Huyên tối qua sau khi ngấm mưa cho dù hắn đem y phục đều đưa hết cho Lãnh Huyên phủ thêm, nhưng nguyên bản thể chất không mạnh Lãnh Huyên vẫn là phát sốt cao.
Lê Mộc đem Lãnh Huyên đặt ở một địa phương sạch sẽ, sau đó cởi áo sơmi cotton của mình bước ra sơn động, phóng mắt nhìn lại xác thực là một khe núi không người, căn bản nhìn không ra hướng đi, muốn tìm một ít nước ngâm ướt áo sơmi phủ lên trán Lãnh Huyên nhưng đi nửa ngày cũng không tìm được, ngược lại có một ít trũng nước, nhưng vừa thấy chính là bị đất đá trôi qua, bị nhiễm đến vẩn đục không rõ.
Lê Mộc đành phải vô công mà về, trở lại trong sơn động, lại nhìn đến Lãnh Huyên toàn thân cuộn lại lạnh run không ngừng, Lê Mộc vội vàng đi qua đem Lãnh Huyên ôm vào trong ngực, cũng đem áo sơmi lại bao ở trên người Lãnh Huyên, lúc này Lê Mộc đã là một người thân trên cởi trần ôm Lãnh Huyên, nghĩ muốn cấp Lãnh Huyên thêm một ít ấm áp.
"Chỗ này của tôi có đồ ăn cô đói không lão bản?" Lê Mộc cũng vừa mới nhớ đến áo khoác mình có thả hai khối chocolate Đức, là lúc trước Tư Đồ Tuyết lôi ra hắn cầm theo ( ai quên chi tiết tự giác về chương trước tham chiếu ).
Người sinh bệnh nếu như khuyết thiếu năng lượng bệnh sẽ không tốt hơn được, huống chi tình cảnh hiện tại của hai người bọn họ thật sự rất thảm, lạc đường trong rừng rậm, nếu Lãnh Huyên sốt không lùi chưa biết chừng sẽ xảy ra chuyện gì, lục ra chocolate trong áo khoác mở gói đưa đến bên miệng Lãnh Huyên, lại thấy Lãnh Huyên hoàn toàn không phản ứng gì.
Lê Mộc chỉ có thể nhẹ nhàng dùng miệng cắn một miếng nhỏ, sau đó miệng đối miệng đút vào trong miệng Lãnh Huyên...
Cứ như vậy lại đến buổi chiều hôm sau, Lãnh Huyên ngược lại lui sốt, nhưng Lê Mộc thì cảm thấy bọn họ sắp chống đỡ không nổi nữa, cõng Lãnh Huyên ở trong núi thật cẩn thận vòng vo một ngày lại cũng không đi ra được phiến rừng này, vấn đề trọng yếu nhất là bọn họ không có nước uống, chỉ phát hiện một ít nước đục đọng lại sau khi đất đá trôi nhưng vừa nhìn đã biết là ô nhiễm, không thể uống.
Ngay lúc Lê Mộc sắp tuyệt vọng đến mức muốn đi uống nước đục, thì lại đúng lúc hắn chuẩn bị đi lấy chút nước, rốt cục phát hiện nhân viên cứu viện tiến đến.
Vài quân nhân, chuẩn xác mà nói là vài quân nhân đặc chủng được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Những quân nhân này nhìn đến Lê Mộc sau liền hết sức cao hứng, sau đó đi đến bên người Lê Mộc nhìn kỹ, rồi kích động nói: "Lê Mộc? Ngài là Lê Mộc đi, chúng ta là Lê tư lệnh phái tới cứu viện ngài, ngài hiện tại mau cùng ta trở về đi!" Nói xong xuất ra trên người bộ đàm hô: "01, 01, nơi này 14, chúng ta đã tìm được mục tiêu nhiệm vụ, trạng huống tốt, ta tái lặp lại một lần, chúng ta đã tìm được nhân vật mục tiêu, hơn nữa tình huống tốt..."
Lê Mộc vốn đang nghi hoặc nhưng nghe đến là Lê Tân phái bọn họ tới lập tức liền yên tâm, nhanh mang theo vài quân nhân đi tìm Lãnh Huyên.
Nhìn thấy Lãnh Huyên lúc sau lập tức cấp Lãnh Huyên uống ngay một ít nước khoáng mà nhân viên cứu viện mang đến, sau khi nhìn Lãnh Huyên uống xong bản thân mới bắt đầu uống, thoáng chốc uống một bình lớn.
"Lãnh Huyên, kỳ thực tôi trước kia vẫn luôn không cùng cô nói, thực ra tôi chính là Lê Mộc của Lê gia..." Lê Mộc đã chuẩn bị tâm lý tốt rằng Lãnh Huyên sẽ không tha thứ hắn.
"Tôi biết a." Ngữ khí không chút để ý.
Nhưng kết quả thường không phải Lê Mộc nghĩ như vậy, tra một người đối với Lãnh Huyên mà nói cũng không khó, chưa kể lúc ban đầu mỗi ngày Lê Mộc đều không hề cố kỵ trở về quân khu đại viện ngụ ở, lại không cố ý che giấu, muốn tra lai lịch của hắn thật sự quá đơn giản.
Lê Mộc nghe thấy lời này của Lãnh Huyên lập tức ngây ngẩn cả người, nàng đã sớm biết hắn chính là Lê Mộc, vậy tức là nói nàng sẽ không trách hắn giấu diếm đúng không? Nếu nàng đã biết chân tướng, hơn nữa nàng không phải không thích Lê Mộc sao, nhưng mấy ngày nay thái độ đối hắn lúc lạnh lúc nóng lại là chuyện gì xảy ra, mới vừa nghĩ đến đây suy nghĩ của Lê Mộc liền bị đánh gãy.
"Lê tiên sinh, ngài hiện tại thể lực có được không, chúng ta hiện tại cần phải nhanh chóng xuất phát, bằng không trong lát nữa trời tối, ngọn núi này sẽ có nguy hiểm." Một trong các quân nhân nhìn như là đầu lĩnh nói với Lê Mộc.
"Tôi không sao, khí lực còn rất nhiều, mau xuống núi đi, nàng vẫn còn chút suy yếu."
"Được!" Đầu lĩnh làm một lễ chào tiêu chuẩn theo nghi thức quân đội.
Nói xong một quân nhân trong đó vươn tay muốn đem Lãnh Huyên ôm xuống núi, lập tức bị Lê Mộc ngăn trở.
"Tôi đến ôm cho, tôi còn sức lực không có việc gì, nàng không thích người khác động vào."
Nói như vậy chẳng qua là một cái cớ của Lê Mộc, hắn chỉ là không muốn để cho nam nhân khác đụng tới thân thể Lãnh Huyên thôi. Sau đó đi về phía trước bồng lấy Lãnh Huyên đi theo lộ tuyến của nhóm quân nhân hạ sơn.
Trải qua điều dưỡng thân thể, Lãnh Huyên không mấy ngày thì tốt rồi, ngay sau đó, trong khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện.
Đầu tiên là Nhâm gia suy sụp, Chính Dương công ty phá sản, từng sự tình do Nhâm gia gia chủ làm đều bị tung ra, trong gia tộc đại đa số người từng làm chuyện xấu lập tức đều vào ngục giam, duy độc Nhâm gia công tử Nhâm Kiện trong một đêm tiêu thất.
Chuyện thứ hai chính là dưới thao tác của Lãnh Huyên, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai ở Lãnh thị tiến hành một lần tẩy rửa, đánh bọn họ trở tay không kịp, tra ra rất nhiều nhân viên có quan hệ với Chính Dương xí nghiệp, nhất là cấp cao, phàm là người như thế đều không ngoại lệ, xử lý sa thải toàn bộ, bị cướp đoạt cổ quyền nghiêm trọng, đồng thời tống vào ngục giam, trong lúc nhất thời cao tầng của công ty thiếu một phần tư, chức vị trống ngay sau đó liền do người ở trợ lý bộ đến tiếp nhận cương vị.
Ngoại giới luôn luôn đoán rốt cuộc là ai trong một đêm có thể lộng suy sụp Nhâm gia, rốt cuộc Nhâm gia chọc phải người nào mới có thể vô thanh vô tức bị chế tài như vậy, bất quá song song với việc bọn họ hoang mang, bọn họ càng thêm hứng thú với chuyện của Lãnh đại mỹ nhân, lén lút nghị luận nói Lãnh Huyên thủ đoạn tàn nhẫn, động tác nhanh chóng, mà hai chuyện này lại có cái gì liên hệ đây? Nhưng bọn hắn không biết Lãnh Huyên sớm đã có quyết định thanh trừng những người này, bằng không cũng sẽ không thành lập trợ lý bộ, nếu không phải chuyện du lịch lần này chạm đến điểm mấu chốt của nàng, nàng nguyên bản cũng không tính toán đối bọn họ vô tình như vậy.
Nếu nói chuyện thứ hai không thể nghi ngờ là Lãnh Huyên làm, vậy chuyện thứ nhất sẽ là ai làm đây? Mọi người không ngại đoán đoán.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.