Edit: kaylee
Thương Minh sửng sốt một chút, chửi ầm lên nói: "Nàng chỉ bởi vì quá mức không thú vị, nên buông tha tất cả lực lượng chuyển thế làm người, có phải nàng rất ngu xuẩn hay không?"
"Ngươi không phải là nàng, như thế nào biết trong lòng nàng là cái dạng ý nghĩ gì?" Giọng nói của Tử Tà tà mị nghiêm nghị, tiếp tục nói: "Năm đó, nàng là thần trong cảm nhận của mọi người, nàng không có bằng hữu, không có người thân, không có người yêu, bên người chỉ có ta và Manh Manh, nhưng Manh Manh không biết nói, ta lại chỉ là một Linh Thú, nàng tâm tính đơn thuần không thể chịu đựng được ngày như vậy, vì vậy, mới muốn đầu thai làm người, đi hưởng thụ tình thân trong nhân loại... Hiện tại, ngươi hẳn là biết vì sao ta sẽ thích nàng? Bởi vì chúng ta nhận biết thời gian lâu lắm."
Từ viễn cổ đến bây giờ, đã có bao nhiêu năm? Mà hắn, cũng ái mộ nàng từng ấy năm như vậy. Nhưng hắn không có khí phách như Thiên Bắc Dạ, cũng không dám theo đuổi nàng, chẳng sợ sống cùng nàng mấy kiếp, hắn cũng chưa từng thổ lộ.
Này chính là nguyên nhân cuối cùng hắn thất bại bởi Thiên Bắc Dạ.
Cố Nhược Vân là người bị động, chỉ có chủ động như Thiên Bắc Dạ mới có thể đả động nàng...
"Thương Minh, với ta mà nói, chỉ cần nàng hạnh phúc là đủ rồi, ta cũng tin tưởng, Thiên Bắc Dạ sẽ cho nàng hạnh phúc."
Như thế, cũng đã đủ.
"Ha ha."
Thương Minh cười ha ha hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2801219/chuong-1750.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.