Edit: kaylee 
Nghĩ đến đây, Cố Nhược Vân rốt cục đi ra từ bi thương lúc trước, tay nàng ôm chặt tiểu gia hỏa trong ngực, mặt mày thanh lãnh hiện lên vẻ sắc bén: "Thương Minh, ngươi lăn ra đây cho ta!" 
Thương Minh, ngươi lăn ra đây cho ta! 
Bang! 
Theo một câu rống giận này thốt ra, Cố Nhược Vân cảm giác được cảnh tượng trước mặt mình dần dần phá mở ra, giống như mặt kính ầm ầm vỡ vụn, ngay cả cảnh trí bên người nàng cũng dần dần biến mất. 
Chỉ có thú nhỏ trong ngực nàng mới cho nàng một chút an bình... 
"Vân Nhi." 
Một tiếng kêu sốt ruột giống như đạp phá thời không, truyền đến bên tai của nàng, quen thuộc mà khó quên, làm linh hồn của nàng đều không tự chủ được chấn động một chút. 
Lúc nàng mở hai mắt, ánh vào trong mắt nàng là một khuôn mặt tuyệt mỹ. 
Trong đôi mắt yêu dị của nam nhân tràn ngập vẻ lo lắng, hai tay ôm chặt nữ tử trong ngực, giọng điệu tràn đầy thân thiết: "Vân Nhi, rốt cục nàng đi ra?" 
Cố Nhược Vân sửng sốt một lúc lâu, ngơ ngác ngóng nhìn nam tử tóc bạc trước mặt, vẻ mặt lại có chút bất an, chặt chẽ bắt được tay của nam tử trước mặt. 
"Tiểu Dạ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" 
Thiên Bắc Dạ giương khóe môi lên, mắt đỏ nhìn chằm chằm nữ tử trong lòng, giải thích nói: "Vừa rồi, nàng lâm vào trong ảo cảnh Thương Minh thiết trí, nàng thấy tất cả cũng không phải là sự thật." 
Những lời này 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2801207/chuong-1744.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.