Edit: kaylee 
Nghĩ tới phân biệt hơn ba năm, nàng không khỏi nắm chặt tay hắn, sợ hắn sẽ lại rời đi. 
"Tiểu Dạ nói không sai," Cố Nhược Vân quay đầu nhìn về phía đại thần bị Thiên Bắc Dạ dọa sợ tới mức không dám hé răng: "Hậu cung của ta, có một mình hắn, là đủ! Không cần nam nhân khác!" 
Ở bên trong phần đông nữ tử đại lục, hắn lựa chọn cho tới bây giờ đều chính là nàng! 
Mà nàng cũng như thế! 
Ba ngàn gáo nước, chỉ múc một gáo, là đủ! 
"Tốt lắm, các ngươi đều lui ra đi." 
Tầm mắt Cố Nhược Vân chuyển rời từ trên mặt Thiên Bắc Dạ, chuyển mắt nhìn nhóm văn võ đại thần quỳ rạp xuống đất, nhàn nhạt nói: "Hiện tại ta muốn nói chuyện yêu đương với đế hậu của ta, sẽ không đếm xỉa tới các ngươi, còn có, Lưu Nguyệt, về sau loại chuyện lâm triều này đừng kêu ta, Phong Vân Đế quốc là các ngươi sáng lập, không có quan hệ gì với ta." 
"Đừng, bệ hạ," Lưu Nguyệt vẻ mặt khóc tang: "Ngươi đừng tàn nhẫn như vậy, không phải trước đây ta từng giả mạo ngươi sao, hiện tại làm sao ngươi có thể tàn nhẫn cột trọng trách lớn như vậy lại cho ta? Còn để cho ta sống hay không?" 
Quả nhiên là một lần trượt chân thành thiên cổ hận! 
Vài năm trước, thanh danh Cố Nhược Vân vang vọng toàn bộ đại giang nam bắc, hắn vì hỗn ăn hỗn uống, không tiếc giả mạo nàng! Cũng bởi vậy, mới tạo nên bi thảm khi còn sống của hắn. 
Phỏng chừng, cả 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2801160/chuong-1720.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.