Edit: kaylee
Mộ Dung Thiến nhào vào trong lòng nam nhân, khóc cực kì thê thảm: "Dạ, hạ đường phụ chàng hưu bắt nạt ta, chàng nhất định phải báo thù cho ta."
Thương Minh đưa tay nâng cằm Mộ Dung Thiến, dịu dàng thay nàng ta chà lau đi nước mắt ở khóe mắt.
"Ngươi đi gây sự với Cố Nhược Vân sao? Nàng đã trở lại?"
Ba năm!
Nữ nhân kia hẳn là cũng đã trở lại, chỉ là không biết tên Thiên Bắc Dạ kia trốn đi chỗ nào! Nếu không phải vì thương thế của mình còn chưa khôi phục, hắn quả quyết không có khả năng ở lại trong Minh phủ này!
Mộ Dung Thiến gật gật đầu, ô ô nỉ non: "Dạ, nữ nhân kia còn nói ta không xứng hoài cốt nhục của chàng! Nàng rõ ràng chính là ghen tị chàng hưu nàng mà yêu ta! Nàng còn nói, chỉ có nàng mới có thể sinh đứa nhỏ cho chàng, càng là muốn xoá sạch con của chúng ta, Dạ chàng nhất định phải báo thù cho ta!"
Ánh mắt Thương Minh tối sầm lại, khóe môi nhếch lên một độ cong cười như không cười: "Nàng thật nói như vậy?"
"Dạ..."
Nhìn thấy ánh mắt của nam nhân ám trầm một chút, Mộ Dung Thiến càng ủy khuất: "Chẳng lẽ chàng không tin lời nói của ta sao? Nàng quả thật nói như vậy, nàng còn nhục nhã ta, Dạ, chàng phải báo thù cho ta!"
Đùng!
Nam nhân vung tay, hung hăng ném thân mình Mộ Dung Thiến ở trên đất.
Mộ Dung Thiến lập tức ngây ngẩn cả người, có chút không dám tin nhìn về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2801130/chuong-1707.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.