Chương trước
Chương sau
Đối mặt với ý tốt của mấy người này, Cố Nhược Vân chỉ nhàn nhạt cười, nhẹ nhàng đẩy tay Đông Phương ra, chậm rãi hướng về lôi đài đi lên.

Bước chân của nàng rất chậm, cũng rất uyển chuyển nhẹ nhàng, làm cho hô hấp của mọi người ở đây chợt căng thẳng, ánh mắt gắt gao tập trung về phía nàng.

Những người lúc đầu còn châm chọc mỉa mai Cố Nhược Vân không tự chủ được xoa mắt mà nhìn!

Phải biết rằng, hai trận đấu trước Tô Lâm đã lộ ra thú đoạn, biểu hiện của nàng âm ngoan độc ác. Dưới tình huống như vậy Cố Nhược Vân vẫn muốn tham gia chiến đấu, loại tinh thần không chút sợ hãi này thật khiến người khác phải khâm phục.

Bất quá, khâm phục thì khâm phục, cũng không dám noi theo! Bởi vì nàng thật sự lên lôi đài, tuyệt đối là chết không thể nghĩ ngờ!

" Cố Nhược Vân, ta cho rằng ngươi sẽ lùi bước, không nghĩ tới ngươi vẫn đi lên lôi đài."

Tô Lâm cười lạnh một tiếng, trong con ngươi tràn đầy thần sắc oán độc giống như một thanh chủy thủ tẩm độc, hung hăng đâm vào trái tim đối phương.

" Ta đã đáp ứng qua Mộc Anh, sẽ báo thù cho hắn."

Phía trên lôi đài, thanh y nữ tử đứng thẳng tắp, tóc đen nhảy múa, giọng nói của nàng bỉnh thản tựa như gió nhẹ phất qua, rơi vào trong tai mọi người.

Môi Mộc Anh giật giật, ánh mắt hiện lên một đạo cảm kích, theo lý thuyết, lúc trước Cố Nhược Vân cứu bọn họ là vì không muốn thất bại trong vòng đào thải, hiện tại vòng đào thải đã kết thúc, nàng cũng không cần bảo vệ bọn họ.

Nhưng mà, nữ tử này không chỉ dùng một viên đan dược bảo vệ mạng của hắn, càng là vì hắn mà nói ra những lời này trước mặt Tô Lâm.

" Có lẽ cả đời này, ta thiếu nợ nàng một nhân tình, vĩnh viến không thể trả hết." Mộc Anh cười khổ một tiếng.

Mặc dù Tô Lâm ra tay với hắn là do Cố Nhược Vân, nhưng hắn cũng hiểu được chính mình gặp Tô Lâm trong tỷ thí, vô luận nàng có oán hận Cố Nhược Vân hay không, nàng cũng sẽ không bỏ qua hắn.

Liền giống như Lãnh Thương.

Cũng là không oán không thù với nàng, kết quả vẫn bị nàng phế đi một thân thực lực như cũ, trở thành một phế nhân!

Thời điểm đám người Mộc Anh đang cảm thán muôn vàn, trên lôi đài lại lần nữa truyền đến tiếng nói của Tô Lâm, có chút bén nhọn và âm lãnh: " Ha ha, ngươi muốn báo thù cho hắn? ta thấy ngươi còn khó bảo toàn tính mạng cho mình, còn nghĩ cho người khác? Cố Nhược Vân, ta đã cho ngươi cơ hội, là ngươi không biết quý trọng, một khi đã như vậy đừng trách ta vô tình!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.