Nhìn thấy một màn trước mắt này, Tô Lâm nhịn không được phá lên cười, cười đến nỗi trào cả nước mắt, âm thanh trào phúng nói: " Cố Nhược Vân, xem ra ta thật đúng là xem trọng ngươi, ta cho rằng ngươi không tới cảnh giới Siêu Phàm, ít nhất cũng là Võ Thánh! Không nghĩ tới thực lực của ngươi lại thấp tới loại trình độ này! Để ta đoán xem ngươi rốt cuộc ở cấp bậc nào? Võ Tướng hay là Võ Vương?"
Trong mắt những người khác cũng chứa đầy trào phúng, khinh thường nhìn Cố Nhược Vân đang đứng trước linh thạch.
Lạch cạch!
Nhưng mà, tươi cười Tô Lâm còn chưa kịp biến mất, một tiếng nứt thanh thúy xuất hiện bên tai nàng, làm nàng không tự chủ được quay đầu nhìn lại lần nữa.
Vừa thấy, cả người nàng đều ngây ngốc, tiếng cười chưa kịp thu liễm làm nàng bị sặc đến đỏ bừng cả mặt, nhưng hiện tại nàng quản không được nhiều như vậy, một đôi mắt hoảng sợ mở to, không thể tưởng tượng nhìn một màn trước mặt.
Lạch cạch!
Lạch cạch!
Phía trên tấm bia đá, vết nứt ngày càng nhiều, tựa như muốn nổ tung giống như một bức tường đang ầm ầm sập xuống, biến thành một đống đá.
Cố Nhược Vân ngây ngẩn, nàng nhìn bàn tay chính mình, hơi hơi nhíu nhíu mày.
" Rõ ràng ta đã thu liễm lực lượng, vì sao lại tạo ra hậu quả như vậy?"
Bất quá, thời điểm nàng đang nghi hoặc, trong linh hồn truyền đến tiếng nói của Vân Dao.
" Chủ nhân, khối linh thạch này cùng với khối đá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2800613/chuong-1461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.