Chương trước
Chương sau
Thế nhưng dám dùng thủ đoạn ti tiện như thế làm nó buông lòng cảnh giác, nhân cơ hội khế ước nó.

Quả thực không thể tha thứ!

Tiểu gia hỏa càng nghĩ càng giận, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân.

Nếu nhân loại này đã dám tới gần nó, nó tuyệt đối sẽ không làm nàng rời đi dễ dàng.

Trên quảng trường, một mảnh yên lặng.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng trên người Cố Nhược Vân, đáy mắt hàm chưa kinh ngạc hoặc là trào phúng, bọn họ thật muốn nhìn xem nha đầu này có thể làm cái gì!

Lúc trước, nhiều người như vậy thánh thú đều không thể tán thành, chẳng lẽ nàng cho rằng dưới tình huống hiện giờ thánh thú buông bỏ đề phòng hay sao? thật là người si nói mộng!

Mọi người càng nghĩ càng buồn cười, nhưng ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân, bộ dáng khinh miệt kia giống như đang xem một trò cười!

“ Dưới tình huống như vậy Cố Nhược Vân nghĩ sẽ được thánh thú tán thành?” Ôn Nhã kinh ngạc há to miệng, sắc mặt dần dần lạnh xuống.

Nàng vào giờ khắc này, đột nhiên quên mất tình cảnh của chính mình, cũng giống những người khác không chớp mắt nhìn Cố Nhược Vân.

Phảng phất không cảm nhận được ánh mắt phức tạp xung quanh mình, tầm mắt Cố Nhược Vân dừng trên thân thể mềm mại của tiểu gia hỏa, nói một câu làm mọi người hóa đá tại chỗ.

“ Ngươi ăn đường đậu không?”

Đường đậu?

Đệ tử Ẩn Môn đều là trợn tròn mắt, ánh mắt cũng dần dần biến thành không thể tưởng tượng, biểu tình kia giống như đang nhìn một kẻ ngốc.

Nữ nhân này xác định không điên đi?

Nàng cho rằng thánh thú là tiểu hài tử ba tuổi? sẽ bị một ít đường đậu mua chuộc được? thế nhưng vọng tưởng dùng đường đậu để được nó tán thành! nàng xác định chính mình không có diễn trò?

Ngay cả Vân Ngạn cũng nhịn không được nhăn mày lại, hắn kỳ quái nhìn Cố Nhược Vân, sau đó lâm vào trong trầm tư.

Dưới một tràng tiếng cười ồn ào kia, Cố Nhược Vân lấy từ trong vạt áo ra mấy viên đan dược xanh biếc, bên môi là một mạt ý cười tà ác.

Vừa rồi từ trong miệng của Tử Tà nàng moi ra được một cái tin tức!

Tiểu gia hỏa được xưng là thánh thú Ẩn Môn này cũng không phải là linh thú!

Cho nên, mới vừa rồi tiểu gia hỏa không giống như linh thú có thể nói tiếng người.

Nghĩ đến thân phận chân chính của tiểu gia hỏa, con ngươi Cố Nhược Vân hiện lên một đạo ánh sáng mỏng manh, tươi cười trên mặt càng sâu.

“ Tức là gia hỏa này không phải là linh thú, cũng không phải bất luận sinh vật gì! mà ngay từ khi ban đầu thế giới được tạo ra, linh khí quá cường thịnh đã hình thành một loài thiên nhiên, mà nó vốn không có bất luận sinh mệnh gì, lại trải qua nhiều năm như vậy, về sau dần dà có suy nghĩ của chính mình, bất quá bởi vì bản thân tiểu gia hỏa này là do linh khí tạo thành, nó đối với những đan được chứa linh khí cường đại rất có mãnh liệt hứng thú.”

Đó cũng là nguyên nhân Cố Nhược Vân dám can đảm mở miệng vào lúc này!

Nghĩ đến đây, Cố Nhược Vân nâng lên đôi mắt, tầm mắt nhìn về tiểu gia hỏa.

“ Cố Nhược Vân, ta khuyên ngươi vẫn là thôi đi, thánh thánh là nhân vật gì, như thế nào có thể tham luyến mấy viên đường đậu trên tay ngươi?”

“ Không sai! trò lừa gạt tiểu hài tử này vẫn là thôi đi, thánh thú Ẩn Môn chúng ta không có ngu xuẩn như thế, sẽ bị ngươi dụ hoặc.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.