Bên trong linh hồn, âm thanh Tử Tà trầm thấp nói: “ Nó tức giận mắng Ôn Nhã, nói Ôn Nhã to gan lớn mật cũng dám dùng ngôn ngữ mê hoặc nó, thừa dịp nó không để ý muốn khế ước nó.”
Khế ước?
Cố Nhược Vân giật mình, tầm mắt dừng trên tiểu thú đang phẫn nộ.
Nàng không nghĩ tới Ôn Nhã ngu xuẩn như thế, vọng tưởng một bước lên trời mà dám khế ước với tiểu thú này.
Linh thú chính là tồn tại trên tầm cao, nếu trước đó không đạt được thừa nhận của nó, nó sẽ tuyệt đối không nguyện ý khế ước! hoàn toàn có khí chất thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành.
“ Thánh thú đại nhân, ngài trước bình tĩnh một chút.” Thiên Nhân trưởng lão lau chùi mồ hôi lạnh trên trán, khuyên can.
Bình tĩnh?
Nghe thấy Thiên Nhân trưởng lão nói, tiểu gia hỏa càng thêm phẫn nộ rồi, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
Cái nhân loại đáng chết kia, lá gan thật sự quá lớn, đến nó cũng dám khế ước! ngay từ đầu nó không nên bị mỹ mạo của nàng mê hoặc, tiện thể vì lời khen của nàng mà lung lạc chính mình!
“ Cái này........” Thiên Nhân trưởng lão nhìn về phía tộc trưởng nói, “ Tộc trưởng đại nhân, ta thấy hiện giờ thánh thú đang ở trong phẫn nộ, sợ là người kế tiếp lên sân cũng sẽ bị nó không tán thành, không bằng hôm nay đến đây thôi, chờ sau khi tâm tình thánh thú bình phục lại chúng ta lại tiếp tục tiến hành được không?”
Nghe vậy, tộc trưởng hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2800499/chuong-1405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.