Chương trước
Chương sau
Nháy mắt làm mọi người ở đây sửng sốt một chút, có thể để thánh thú Ẩn Môn đối đãi cung kính như thế, tiểu thú này rốt cuộc có lai lịch gì?

Hiển nhiên tiểu thú cũng bị tình cảnh trước mắt làm cho sợ hãi, thật lâu sau nó mới hồi phục tinh thần lại, bàn tay trắng nhỏ nhỏ chỉ vào đám người chung quang quang quác kêu lên, biểu tình rất là phẫn nộ.

“ Linh thú này vì sao không nói được?”

Trong mắt Cố Nhược Vân hiện lên một đạo trầm tư, linh thú tới cảnh giới nhất định tất nhiên có thể xuất khẩu cuồng ngôn, nhưng tiểu thú trước mắt này lại không nói tiếng người. bất quá, cho dù như thế, Cố Nhược Vân cũng không dám coi khinh lực công kích của tiểu thú này.

Có thể được Ẩn Môn xưng là thánh thú, thực lực của con linh thú này tất nhiên không phải nhỏ, cũng không giống như bề ngoài không có lực sát thương của nó.

“ Tộc trưởng đến!”

Theo tiếng hô to này, nháy mắt đám người tránh ra một con đường.

Chợt ở chỗ không xa trên quảng trường, một bà lão đầu bạc tay cầm quải trượng chậm rãi cất bước đi đến, bước đi của nàng nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, dung nhan của bà lão hiện ra biểu tình không phù hợp.

“ Ta là tộc trưởng của Ẩn Môn, bái kiến thánh thú đại nhân.”

Tộc trưởng bước nhanh đến trước mặt tiểu thú lông xù, củng củng nắm tay, trên mặt lộ vẻ cung kính nói một câu.

Oanh!

Một câu này của tộc trưởng, giống như một đạo sấm sét rơi vào bên trong đám người, cũng làm cho nỗi bất an trong lòng Ôn Nhã trở thành hiện thực.

Thánh thú?

Tiểu thú vừa rồi mới là thánh thú?

Khó trách, khó trách nó có thể ngồi trên đầu bạch long, cũng khó trách bạch long lại đối với nó cung kính như thế.

Hóa ra, thánh thú chân chính của Ẩn Môn kỳ thật là tiểu thú không có chút thu hút này.

Sắc mặt Ôn Nhã trở nên trắng bệch, nàng nhìn Cố Nhược Vân đứng một bên, gắt gao cắn môi, sau đó hít sâu một hơi mới bình ổn được cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng, khôi phục lại ưu nhã như trước.

Mặc kệ như thế nào, nàng nhất định phải thu phục thánh thú.

Chỉ có như thế, nàng mới có thể siêu việt hơn mọi người, trở thành người tiếp nhận truyền thừa lần này.

Nhưng mà, tiểu thú sau khi nhìn thấy tộc trưởng xuất hiện tức khắc phẫn nộ rồi, bàn tay nho nhỏ thiếu chút nữa chỉ trên mũi nàng, quang quác nói cái gì, xem biểu tình của nó không khó tưởng tượng được, tiểu thú lúc này khẳng định là đang tức giận mắng tộc trưởng.

Trên mặt tộc trưởng xuất hiện một mạt xấu hổ: “ Thánh thú đại nhân ta không hiểu ngươi nói cái gì.”

Trong mắt tiểu thú phun hỏa, hung hăng trừng mắt nhìn tộc trưởng.

Bất quá lúc trước nó truyền đạt một cái mệnh lệnh cho lão bà này, để lão bà này mang theo người tiếp nhận truyền thừa đến gặp nó, cho nên thời điểm khi bạch long tiến đến gặp nó, nó liền hứng thú vội vàng đi trước, ai biết lão bà này đem nó tới trước mặt bao nhiêu người?

Chẳng lẽ không nên mắng?

Tộc trưởng đáng thương, cho đến bây giờ vẫn không biết chính mình đã phạm vào sai lầm gì, tuy nói trước đây không lâu thánh thú nguyện ý cùng nàng nói chuyện, nhưng tiểu gia hỏa này không biểu đạt chuẩn xác điều muốn nói, làm hco mệnh lệnh xuất hiện sai lầm, khiến cho tộc trưởng nghĩ rằng tiểu gia hỏa muốn lần nữa lựa chọn người tiếp nhận truyền thừa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.