Trong lòng Vân Ngạn cười lạnh một tiếng, trên mặt lại không biểu hiện bất cứ điều gì: “ Đáng tiếc, bất quá ta lấy đi Cửu U chi hỏa trong Ẩn Môn, nếu đúng là như vậy trưởng lão Ẩn Môn sẽ không bỏ qua ta!”
Đồng dạng trong lời nói của hắn cũng tràn ngập tiếc hận, thật giống như đáng tiếc cho Cửu U chi hỏa ở trên người Cố Nhược Vân.
Nhìn thấy trong giọng của hắn ẩn ẩn ý tứ, trong lòng Ôn Nhã vui vẻ: “ Vân Ngạn sư huynh, nếu ngươi yêu cầu hỗ trợ cái gì, tất nhiên Ôn Nhã sẽ không chối từ!”
Hỗ trợ?
Sao có thể!
Nàng chỉ là muốn lợi dụng nam nhân này mà thôi, vì sao phải mạo hiểm giúp hắn? Cố Nhược Vân nguy hiểm như thế, cùng nàng đối nghịch không cẩn thận liền bị tan xương nát thịt! huống chi, trên người nàng còn có kịch độc, phàm là xuất hiện một chút suy nghĩ muốn tổn thương Cố Nhược Vân, sẽ sinh ra cảm giác xé rách đau đớn.
Hiện giờ với tình huống của nàng, căn bản không thể trợ giúp Vân Ngạn.
" Giúp ta?" đáy mắt Vân Ngạn tối sầm lại, trên mặt mang theo một nụ cười, " Không biết ngươi giúp ta chuyện này, ngươi yêu cầu ta cái dạng hồi báo gì?"
Ôn Nhã cắn cắn môi, ngẩng đầu nhìn về phía dung nhan anh tuấn cả Vân Ngạn: “ Ta muốn truyền thừa của Ẩn Môn!”
Truyền thừa Ẩn Môn?
Ha ha ha!
Dưới đáy lòng Vân Ngạn phát ra một trận cười lớn, ánh mắt trào phúng dừng trên người Ôn Nhã: “
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2800464/chuong-1391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.