Tả sứ bỗng nhiên đứn lên, không dám tin nhìn Cố Nhược Vân, gương mặt kia cũng thay đổi liên tục, hiển nhiên chưa phục hồi lại tinh thần từ chuyện này.
“ Đây chính là đan dược vừa rồi ta cho Tử Ngọc dùng,” Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, tươi cười kia không rõ ý vị, “ Nếu ngươi còn muốn nói đan dược trong tay ta là ăn cắp của ngươi, thật ra ta đây cũng không ngại chứng minh trong sạch của mình thêm một lần nữa.”
Mọi người đều biết, Tụ Linh đan chính là trợ giúp võ giả tụ tập linh khí, tốc độ đột phá nhanh hơn, lại không thể chữa khỏi thương thế.
Hiện tại, đan dược trong tay Cố Nhược Vân không nói cũng biết.
Sau khi nhìn thấy một màn này, mọi người đều thổn thức không thôi, lại ngại quyền thế của Mộ Dung thế gia nên cũng không ai dám mở miệng nói chuyện vì Cố Nhược Vân.
“ Chuyện này không có khả năng!”
Mộ Dung Thiến lắc lắc đầu, lui về phía sau hai bước, cắn chặt môi nói: “ Đan dược của ta mất trộm, trừ bỏ ngươi ra còn ai có thể dam trộm đi đan dược của ta? cho dù ngươi lấy ra đan dược chữa khỏi thương thế thì sao? Cũng không đại biểu ngươi không phải ăn trộm! Trừ phi ngươi đem đan dược mất trộm tìm được, ta mới tin ngươi không phải là kẻ trộm.”
Nghe vậy, Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng, trên mặt mang theo tươi cười trào phúng: “ Nếu ngươi muốn ta tìm ra Tụ Linh đan này, ta sẽ làm như ngươi mong muốn.”
Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2800353/chuong-1338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.