Chương trước
Chương sau
“ Mặc dù Nguyệt nhi không nhớ nhung Cố Sanh Tiêu, Cố Nhược Vân cũng vẫn sẽ đem nàng cướp đi, đưa đến trên giường Cố Sanh Tiêu!” tầm mắt Ôn Nhã lại lần nữa dừng trên dung nhan khó coi của tả sứ, nâng lên khóe môi, “ Ngươi muốn để nữ nhân của mình bị nam nhân khác cưỡng bách lên giường, một đời một kiếp bị nam nhân khác đè dưới thân?”

Nắm tay tả sứ càng ngày càng chặt, trong lòng truyền đến một trận đau đớn.

Hiện giờ chỉ cần nghĩ đến Ôn Nguyệt sẽ bị nam nhân khác cưỡng bách, một bộ dáng nước mắt đầy mặt, lòng hắn liền hung hăng đau, cuối cùng hít sâu một hơi nói, “ Ngươi muốn ta làm như thế nào?”

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân!

Cho dù hắn cực kỳ không muốn vi phạm quy định Ẩn Môn mà làm ra chuyện không công bằng như thế, nhưng vì Ôn Nguyệt, hắn lại không thể không làm!

Không có bất luận kẻ nào được tổn thương Nguyệt nhi!

Kẻ làm Nguyệt nhi rơi lệ đều đáng chết!

“ Tả sứ đại nhân, chỉ cần ngươi trợ giúp ta, ta tin đến cuối cùng Cố Nhược Vân sẽ chết rất thảm!”

Ôn Nhã khẽ nở nụ cười.

Cố Nhược Vân, đó là kết cục ngươi dám can đảm ra tay đả thương người Ôn gia!

Hơn nữa huynh trưởng ngươi là Cố Sanh Tiêu, vậy nhất định ngươi phải chết! Ai kêu huynh trưởng ngươi dám chạy ra ngoài, làm cho thí nghiệm của Ôn gia không thể hoàn thành!

“ Tả sứ đại nhân,” nhìn đến khuôn mặt bất đắc dĩ kia của tả sứ, Ôn Nhã chậm rãi gợi khóe môi, lại lần nữa mở miệng nói, “ Ngươi không cần lo lắng chuyện làm trọng tài mà bất công, huống chi cho dù ngươi giết Cố Nhược Vân,  Ẩn Môn cũng sẽ không làm cái gì đối với ngươi, bởi vì ngươi là tả sứ Ẩn Môn! chẳng lẽ Ẩn Môn là vì người ngoài mà đối phó ngươi?”

Tả sứ cười khổ một tiếng.

Gia hỏa này căn bản không biết điều lệ quy định của Ẩn Môn.

Ẩn Môn ẩn nấp trên thế gian không tham gia thế sự, nếu hắn trợ giúp Ôn Nhã đối phó Cố Nhược Vân, nếu để Ẩn Môn biết tất nhiên sẽ đem hắn đuổi đi! Cho nên, hành vi của hắn lúc này là do hắn mạo hiểm đi làm.

“ Nguyệt nhi, vì ngươi cái gì ta cũng nguyện ý làm! Cho dù phản bội Ẩn Môn, ta cũng sẽ không hối hận!” tả sứ nhìn về bóng đêm ngoài cửa sổ, tự nhiên lẩm bẩm trong lòng, “ Rốt cuộc vì hạnh phúc của ngươi, ta chỉ có thể giết nữ nhân tên là Cố Nhược Vân, nói cách khác một ngày nào đó, nàng sẽ xúc phạm tới ngươi! Ta không muốn chuyện như vậy xảy ra........”

Thấy tả sứ nghe theo lời nói của mình, Ôn Nhã tươi cười càng sâu, nàng chậm rãi đứng lên nói, “ Tả sứ, ta cáo lui trước, đừng quên ngươi đã đáp ứng chuyện của ta.”

Tả sứ phất phất tay, nhẹ nhàng nhắm lại đôi mắt, không có nhìn về phía Ôn Nhã.

Chính là, cũng không cùng nàng nói thêm lời nào.......

Ôn Nhã không ngại, sau khi cáo từ liền xoay người rời đi, khi nàng đi đến bên ngoài cửa phòng liền thuận tay đóng cửa lại, tiếp theo sau đó trên dung nhan không còn sự ưu nhã, lộ ta tươi cười lạnh lẽo: “ Tả sứ trong Ẩn Môn, bất quá cũng chỉ như thế, dùng một nữ nhân đã có thể đem hắn kiềm chế! Chỉ cần nắm lá bài này trong tay, từ đây về sau thành chủ nhất định cũng phải cho Ôn gia ba phần thể diện! May mắn thời điểm năm đó Ôn Ngạn thoát khỏi gia tộc, ta đã tận lực bảo hộ Ôn Nguyệt, nếu không mà nói cũng không thể dùng nàng kiềm chế tả sứ.”

Năm đó, nàng bảo hộ Ôn Nguyệt là vì chờ ngày sau dùng nàng (ÔN) làm công cụ liên hôn......

Cũng may, đến bây giờ nàng mới phát huy công dụng, hơn nữa lại bắt được Ẩn Môn tả sứ!

Nghĩ đến đây, Ôn Nhã nhìn cửa phòng đóng chặt lần cuối, cười lạnh một tiếng, rồi sau đó xoay người rời đi cũng không quay đầu lại, biến mất trong khách điếm....

Ngày tiếp theo 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.