Đương nhiên, Cố Nhược Vân không muốn trợ giúp Phong Ngọc Thanh cũng không đại biếu nàng sợ Phong Tiêu Tiêu, chỉ là không muốn trêu chọc phiền toái mà thôi! Nếu đổi thành là sư phụ hoặc đám người Dạ Nặc, nàng sẽ cố hết sức trợ giúp bọn họ!
“ Như vậy đủ rồi, như vậy đủ rồi!”
Phong Ngọc Thanh kích động đầy mặt, chỉ cần có cơ hội khôi phục thực lực, hắn liền có hy vọng chiến thắng Phong Tiêu Tiêu.
Hắn tuyệt đối sẽ không để Phong Cốc nằm trong tay nữ nhân kia.
“ Vậy ngươi chờ ta trở về, ta sẽ đi tìm ngươi.”
Cố Nhược Vân dừng một chút, quay đầu nói với Phong Ngọc Thanh: “ hơn nữa, chuyện ta giúp ngươi khôi phục thực lực, ngươi không được nói cho bất cứ kẻ nào!”
“ Ta hiểu rõ.”
Phong Ngọc Thanh hung hăng gật gật đầu, kích động nói: “ Ngươi yên tâm, ta sẽ không để bất cứ kẻ nào biết, bao gồm phụ thân ta.”
Nghe vậy, Cố Nhược Vân mới khẽ cười một tiếng, chợt hướng bên trong di tích đi đến.
Phía trên một tòa tế đàn thần thánh, điêu khắc một con rồng, con rồng kia thoạt nhìn rất là uy nghiêm không thể xâm phạm.
Cố Nhược Vân đi đến bên cạnh tế đàn, là lúc âm thanh kia lại lần nữa vang lên: “ Truyền thừa ở chỗ này! Kỳ thật ngươi là người thứ hai tiến vào nơi này, chuyện đã xảy ra thật lâu vào lúc trước, lâu đến nỗi ta cũng quên mất, buồn cười chính là nhân loại kia vọng tưởng tiếp nhận truyền thừa của ta, cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2800078/chuong-1201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.