Sắc mặt Vô Ngần đại sư xanh mét, hung hăng trợn trắng mắt nhìn Bạch Trung Thiên: " Ta không cho rằng ngươi có thể dạy ra một đệ tử như vậy, ngươi có mấy phân lượng, chẳng lẽ ta còn không biết? Chỉ sợ nha đầu này lúc trước bái sư ngươi nhưng hiện tại thành tựu đã vượt qua ngươi rất xa."
Một câu cuối cùng này, Bạch Trung Thiên thật ra rất đồng ý, hiện tại thành tựu của Cố Nhược Vân xác thật đã vượt qua hắn khoảng xa, bất quá chuyện này không đại biểu cho việc Vô Ngần đại sư nhận thua trước mặt hắn.
" Ha ha," hắn trào phúng cười, " Vô luận nha đầu này có thành tựu bao nhiêu cao, không không đổi được sự thật là đồ đệ ta, năng lực nàng càng mạnh, sư phụ như ta càng kiêu ngạo, đến nỗi ngươi....chậm rãi mà tìm đi, cho ngươi một trăm năm cơ hội ngươi cũng tìm không thấy thiên tài như vậy."
Rốt cuộc thiên phú Cố Nhược Vân mạnh như thế nào, không có người nào rõ ràng hơn Bạch Trung Thiên.
Không sai, Võ Thánh trẻ tuổi trong Đệ Nhất thành cũng không phải cái hiếm lại gì, nhưng đó là bởi vì trong Đệ Nhất thành linh khí phong phú cùng tài nguyên dị bảo bồi dưỡng mà thành, không giống như Cố Nhược Vân từ tầng thấp nhất Tây Linh đại lục đi từng bước lên tới đây.
" Hừ."
Vô Ngần đại sư hừ lạnh một tiếng: " Cái kia còn không phải do ta có thiên phú mạnh hơn ngươi, sớm một bước đi tới Đệ Nhất thành, nếu năm đó ta không rời đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2800002/chuong-1163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.