Bởi vì đan dược đối với một luyện đan sư rất là quan trọng, mặc dù có đan phương trong tay nhưng cũng phải nghiên cứu rất lâu mới có thể luyện chế ra đan dược.
Hiện tại, tỷ thí trong Đệ Nhất thành là như thế, từng người luân phiên lấy ra đan phương, để cho đối phương luyện chế đan phương đan phương của mình ra đan dược! Thất bại liền thua! Bởi vì khi tỷ thí luyện đan sẽ bị người khác nhìn trộm đan phương của mình, vì vậy hiếm khi có người muốn tỷ thí luyện đan!
Nếu không phải không thể nhịn được nữa, Bạch Trung Thiên cũng sẽ không làm như thế.
" Ý của ngươi là, ta luyện chế được đan phương trong tay ngươi thành đan dược, đó là ta thắng?" Cố Nhược Vân nhướng nhướng mày, nhìn thẳng Vô Ngần đại sư nhàn nhạt nói.
Vẻ mặt Vô Ngần đại sư kiêu ngạo, lạnh lùng nói: " Không! Nếu ngươi có thể luyện chế ra đan dược, chỉ có thể tính chúng ta ngang tay, trừ phi ngươi cũng lấy ra một đan phương, nếu ta không thể luyện chế đan phuong kia thành đan dược, mới chính là ngươi tháng."
" Được."
Cố Nhược Vân cười cười: " Tiền đặt cược của các ngươi là gì?"
" Kẻ thất bại, cả đời phải hầu hạ người thắng."
" Nhớ rõ lời ngươi nói." Cố Nhược Vân hơi hơi rũ con ngươi, đáy mắt xẹt qua một ánh sáng thanh lãnh, " Nếu ta thắng, ngươi phải hầu hạ sư phụ ta! cả đời thần phục hắn!"
" Được, chỉ cần ngươi có thể thắng!"
Vô Ngần đại sư cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2799995/chuong-1161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.