Chương trước
Chương sau
Biến thái đáng chết này, thế nhưng lại muốn trâu già gặm cỏ non, mệt cho hắn tín nhiệm nàng cho tới nay, thế nhưng không có hảo tâm.

Cho dù dung mạo Dung Nguyệt thoạt nhìn rất là trẻ tuổi, tuổi thật hoàn toàn có thể bằng với nương hắn, mà chẳng qua hắn mới mười bốn tuổi mà thôi, lão bà này không phải biến thái thì là cái gì? Quả thự ghê tởm chết hắn.

" Đúng rồi, Dung Nguyệt sư tỷ," Tuyết Linh vừa định rời đi đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía Dung Nguyệt, nói: " Ta đối nam nhân hồng y tóc bạc cảm thấy rất hứng thú, nhưng dường như hắn không hề bị ảnh hưởng chi thuật mị hoặc của chúng ta, cho nên không biết sư tỷ có thể hay không....."

Hiện tại, chỉ cần nghĩ đến dung mạo của Thiên Bắc Dạ, Tuyết Linh liền nhịn không được tâm xuân nhộn nhạo.

Nhưng bởi vì kết cục của Ngọ Mị Nhi, nàng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

" Nam nhân kia cũng không khống chế được," Dung Nguyệt nhíu nhíu mày, " Lấy thực lực của ngươi muốn đi câu dẫn hắn, sợ là không dễ dàng như vậy! Bất quá,ta có thể ảm nhận được thiên phú của nam nhân kia thực không tồi, nếu dùng hắn lấy dương bổ âm, lực lượng của ngươi sẽ tăng lên một đoạn lớn."

" Sư tỷ, ta đây nên làm như thế nào?"

Nghe vậy, Dung Nguyệt trầm mặc nửa ngày, đáy mắt xẹt qua một tia sáng: " Nam nhân kia cũng không khống chế được, nhưng mà ngươi đừng quên tất ả nam nhân đều có một đặc điểm."

" Đó chính là hoa tâm háo sắc *! Ta tiến vào Mị tông nhiều năm như vậy, chỉ sợ không cần chi thuật mị hoặc cũng âu dẫn không ít nam tử! Tại ngoại giới, những phụ nữ có chồng nói rằng chỉ cần si tình một lòng với mình là được, có đúng vậy không? Thế mà ta chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là có thể câu dẫn được! Cho nên không có nam nhân nào là ngoại lệ, nếu ngươi dùng chi thuật mị hoặc không có tác dụng,vậy dùng thủ đoạn đem cả thân thể ra câu dẫn hắn, chỉ cần ngươi có đủ lực hấp dẫn đối với hắn, đồng nghĩa mọi việc cũng sẽ dễ như trở bàn tay."

Ánh mắt Tuyết Linh sáng rực lên một chút, nàng đối với dáng người cùng dung mạo của mình vẫn tự tin rất lớn, sở dĩ Ngọ Mị Nhi thất bại bởi vì dung mạo của nàng không đủ xuất sắc, chỉ bằng cái loại nữ nhân bên ngoài như nàng nếu không dùng chi thuật mị hoặc, căn bản cũng không có được nam nhân.

" Ta hiểu rõ, sư tỷ," Tuyết Linh nở nụ cười, " đúng rồi, đến lúc đó cái nữ nhân tên là Cố Nhược Vân phải xử trí như thế nào?"

" Giết đi."

Âm thanh Dung Nguyệt rất là bình tĩnh, phảng phất đó chỉ là một việc bé nhỏ không đáng nhắc tới.

" Người không có giá trị lợi dụng, là không có tư cách sống trên đời này!"

Tâm Tuyết Linh hung hăng run rẩy một chút, nàng nhìn dung nhan Dung Nguyệt bình tĩnh, thật sự rất khó tưởng tượng có người giết người lại nói ra bình tĩnh như vậy.

Người không có giá trị lợi dụng, là không có tư cách sống trên đời này!

Vạn nhất ngày sau Dung Nguyệt sư tỷ trở thành tông chủ Mị tông, sợ là những người vô dụng trong Mị tông đều sẽ bị nàng loại trừ.

" Vân nhi, ngươi đang cười cái gì?"

Hiện tại, trong lều trại Cố Nhược Vân, nàng phát ra một tiếng cười khẽ, làm Thiên Bắc Dạ nhịn không được nhìn nàng, mặt mày hơi hơi khó hiểu hỏi.

" Không có gì," Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, tinh tinh thần lực của mình thu trở về, " Chỉ là nghe được một vài chuyện mà thôi."

Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, Dạ Nặc cùng Dung Nguyệt lại có một tầng quan hệ như vậy!

Hơn nữa, cho tới bây giờ người Mị tông còn dám đánh chủ ý lên Dạ Nặc!

Nghĩ đến chuyện vừa rồi mình nghe lén, con ngươi Cố Nhược Vân trầm xuống vài phần, tươi cười bên môi để lộ sát khí.  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.