" Ta tên Cố Nhược Vân, hắn là nam nhân của ta, tên Thiên Bắc Dạ." Sau khi Cố Nhược Vân tự giới thiệu, liền chỉ về hướng Thiên Bắc Dạ, âm thanh nàng trước sau vẫn nhàn nhạt, không hỗn loạn cũng không có cảm tình gì.
" Cố cô nương, Thiên Bắc ông tử, vậy các ngươi đi với ta, người Mị tông đều ở phía trước cũng không xa, các ngươi yên tâm, có chúng ta ở chỗ này, linh thú tuyệt đối không tổn thương các ngươi được."
Dung Nguyệt cười cười, nói xong lời này, xoay người hướng phía sau bụi cỏ mà đi.
" Vân nhi," Thiên Bắc Dạ nhìn phương hướng Dung Nguyệt rời đi, nói, " Vì sao ngươi lựa chọn đồng hành cùng các nàng?"
Không biết vì sao, những nữ nhân Mị tông đó cho hắn một loại cảm giác rất không thoải mái, làm cho hắn cũng không muốn liếc nhìn một cái.
Cố Nhược Vân cười cười: " Ta chỉ muốn biết, người Mị tông vì sao muốn giúp Dạ Nặc? Ta không tin Mị tông là loại giúp người là niềm vui như vậy! Cho nên, chúng ta theo họ đi một chuyến để xem thế nào?"
Nàng chỉ muốn biết rốt cuộc người Mị tông muốn làm cái gì, nếu không đem chuyện này làm rõ ràng, chỉ sợ từ nay về sau Dạ Nặc sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm. Hiện tại, nàng mới có quyết định này.
Ngoài rừng cây, Dung Nguyệt dừng bước chân, nàng quay đầu nhìn phương hướng đám người Dạ Nặc đi tới, trong mắt hiện lên ánh sáng không dễ dàng phát hiện.
" Dung Nguyệt sư tỷ."
Nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2799971/chuong-1148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.