Đây mới là vấn đề bà lão quan tâm nhất.
" Sư phụ, đồ nhi đã hiểu."
Đông Phương Ngọc đứng lên, hướng về bà lão củng củng tay liền xoay người rời đi.
Lúc này, nàng lại thấy ống quần đột nhiên bị túm chặt, làm bước chân nàng không tự chủ được dừng lại.
" Rống." Bạch Long gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt tràn ngập không nỡ, tội nghiệp nhìn nàng.
Đông Phương Ngọc mềm lòng, vuốt ve đầu Bạch Long, lạnh lùng trên mặt sớm đã tan đi thay vào đó là sự ôn hòa như gió mùa xuân: " Ta đi ra ngoài tìm kiếm người nhà của ta, rất nhanh sẽ trở về."
Bach Long không cam lòng không tình nguyện thở ra, dùng đầu lưỡi khẽ liếm tray Đông Phương Ngọc, lưu luyến không rời ngóng nhìn nàng.
Đông Phương Ngọc quyết tâm, không nhìn đôi mắt nhỏ ủy khuất của Bạch Long, xoay người liền hướng dưới chân núi đi đến, hiện giờ chỉ cần nghĩ đến có thể lập tức nhìn thấy nam nhân chính mình ngày đêm nhớ nhung, lòng nàng nhịn không được kích động, cuối cùng hít sâu một hơi, nhìn không trung phía xa, nhẹ nhàng nỉ non: " Thiên ca, chờ ta, rất nhanh ta sẽ tới tìm ngươi...."
Hơn hai mươi năm!
Không có người nào biết hơn hai mươi năm qua nàng đã vượt qua như thế nào!
Nếu không có sự nhớ nhung người nhà chống đỡ, nàng cũng không có khả năng kiên trì như vậy! Nhưng ở nơi này, nàng tu luyện sau núi mới hiểu được thế nào là sống một ngày dài như một năm, nàng mỗi thời mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2799954/chuong-1140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.