Cố Nhược Vân sắc mặt đen xuống, quả nhiên nàng không thể hướng hắn nói lời cảm tạ, nếu không, gia hỏa này như cũ trước sau đùa giỡn nàng.....
Nghe được đối thoại của hai người, Thú Vương lần nữa vang lên hồi chuông cảnh báo, trong lòng chờ mong Thiên Bắc Dạ chạy nhanh đến, nói cách khác, nữ nhân của hắn liền bị nam nhân khác bắt đi rồi.
" Đi thôi Tử Tà, chúng ta đi xem một chút trận pháp của ngươi."
Cố Nhược Vân ngáp một cái, hướng bên trong Dược Phủ đi vào, cũng không để ý tới Thú Vương đã trở về cùng nàng.
Sau khi Cố Nhược Vân rời đi, con ngươi Tử Tà quét mắt nhìn Thú Vương, tiếp đó đi theo thanh y vào trong đình viện....
Trong khoảng thời gian này, Dược Phủ vẫn như cũ khách đến đầy nhà.
Rất nhiều người đến vì muốn nhìn thấy chủ nhân của Dược Phủ, sáng sớm đã đứng trước cửa. Đáng tiếc, đám người Vệ Y Y sẽ không cho bất cứ ai có cơ hội, cho nên vô luận người tới có kiên nhẫn cỡ nào, cuối cùng vẫn bị đuổi ra ngoài.
Các thế lực thường xuyên bị cự tuyệt ngoài cửa, hiện tại tính toán buổi tối đi vào trộm thuốc bên trong phủ. Nếu vận khí tốt, dù không nhìn thấy Cố Nhược Vân, cũng có thể trộm được một hai viên đan dược.
Nhưng mà, mọi người lấy làm kỳ quái không thôi chính là, rõ ràng thoạt nhìn Dược Phủ không lớn, lại thoáng giống như mê cung, thế nào đều tìm không thấy cuối đường, thậm chí một bóng người cũng không nhìn thấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2799893/chuong-1110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.