Đáng thương cho Lam Chước lại lần nữa lựa chọn tin tưởng lời nói Bạch Âm, cũng liền định trước cho hắn một kết cục bi thảm!
" Lam Chước, ngươi có biết hay không, Cố Nhược Vân vì sao lại sống sót đi tới nơi này?" Ánh mắt Bạch Âm lập lòe vài cái, cười lạnh mở miệng, " Sau khi ta biết được tin tức nàng đang ở Chủ Thành, đã suy xét mấy ngày và cho ra một kết quả!"
Lam Chước ngẩn người, chớp mắt nhìn Bạch Âm, chờ đợi nàng nói tiếp.
Âm thanh Bạch Âm càng thêm lạnh lẽo, giống như sương: " Nếu ta không có đoán sai mà nói, bên trong dung nham kia khẳng định có thần khí tồn tại, nói không chừng hiện giờ Cố Nhược Vân đã có được thần khí kia."
Thần khí?
Hai chữ này rơi vào trong lòng Lam Chước, làm trái tim hắn run rẩy một chút, tiếp theo sau đó trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên tia tham lam.
Đối với mọi người trên đại lục, sự tồn tại của thần khí cũng quan trọng như đan dược!
Nếu có thể đem thần khí kia tới tay, từ nay về sau trong Bắc Tạp lãnh địa sẽ không có ai dám không thần phục hắn?
Bạch Âm hiển nhiên biết được suy nghĩ trong lòng của Lam Chước, bất giác cười lạnh một tiếng: " Lam Chước, ngươi cũng đừng quá xem trọng thần khí, nếu thực lực của ngươi quá kém, thần khí ở trong tay ngươi không thể phát huy tác dụng to lớn của nó! Cho nên, thanh thần khí này hẳn là đưa cho lĩnh chủ đại nhân, nếu lĩnh chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2799888/chuong-1106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.