Âm thanh Ôn Ngạn ôn nhuận trước sau như một, làm cho người nghe xuân tâm nhộn nhạo.
" Đúng rồi, lúc trước ta đụng phải một người quen, ta nghĩ ông ngoại cũng rất muốn nhìn thấy nàng, nên đã tự chủ trương đem nàng tiến vào."
Giang lão cười khổ một tiếng, người hắn hiện giờ muốn nhìn thấy cũng chỉ có Cố Nhược Vân mà thôi.
Lúc trước, nha đầu đó vì cứu hắn cùng Cổ lão đã tang thân dưới biển lửa, sống chết không biết! Cho nên, mặc kệ Ôn Ngạn mang người nào đến, đều không thể làm hắn vui vẻ.
Giang lão vừa định muốn mở miệng, một đạo âm thanh hờ hững truyền đến, làm thân hình già nua của hắn đột nhiên chấn động.
" Giang lão, đã lâu không gặp, thần sắc của ngươi thoạt nhìn không được tốt."
Lạch cạch!
Hai tay Giang lão run rẩy làm rơi quân cờ lên bàn cờ, phảng phất không thể tin ngẩng đầu, tầm mắt dừng trên bộ thanh y đứng bên người Ôn Ngạn. Ánh mắt ban đầu khiếp sợ, kinh ngạc dần dần chuyển biến thành vui mừng như điên, xôn xao đứng lên, âm thanh già nua bởi vì kích động mà run rẩy.
" Cố nha đầu? thật là ngươi?"
Nàng không có chết?
Sao có thể? Rơi xuống biển lửa, sao có thể còn chưa chết?
Ôn Ngạn có chút nghi hoặc, ánh mắt chuyển động giữa Giang lão cùng Cố Nhược Vân.
Hắn đã sớm biết ông ngoại nhìn thấy Cố Nhược Vân nhất định hưng phấn, không nghĩ rằng sẽ hưng phấn đến loại trình độ này.
Chuyện này hoàn toàn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2799848/chuong-1088.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.