Chương trước
Chương sau
" Không sai."

Cổ gia cười lạnh một tiếng: " Lam Chước, ta cũng là một trong tứ đại gia tộc cảnh cáo ngươi một câu, nha đầu này thiên phú hơn người, tiền đồ vô hạn, có lẽ một ngày nào đó, ngươi sẽ hối hận vì lựa chọn của hôm nay!"

" Thiên phú cường đại thì như thế nào? cũng phải xem nàng có sống được đến ngày đó không."

Đối với cảnh cáo của Cổ gia, Lam Chước không cho là đúng.

Theo tính cách của kẻ điên Hồng Liên lĩnh chủ kia, không có khả năng để cho địch nhân ngày càng trưởng thành, hắn dám cam đoan, nha đầu này tuyệt đối không thể sống tới thời điểm đó.

Đương nhiên, Lam Chước căn bản không nghĩ tới, Cố Nhược Vân là huyết mạch của Hồng Liên lĩnh chủ.

Hồng Liên lĩnh chủ thân là phụ thân, sao có thể tự mình làm tổn thương nữ nhi mình nhiều năm nhớ mong khổ sở? Về điểm này hắn không hề nghĩ tới, cuối cùng chính là hối hận!

" Giang lão gia, làm sao các ngươi có được tin tức của thần khí kia?" Cố Nhược Vân quay đầu nhìn Giang lão hỏi.

Giang lão ha hả cười: " Lúc trước chúng ta có tìm kiếm qua, chỗ không xa Thiên Sơn lâm có một sơn động thần bí, hơn nữa, ta cảm nhận được hơi thở trong sơn động không có tầm thường, nếu ta đoán không sai mà nói thần khí hẳn là trong sơn động kia."

Sơn động thần bí?

Cố Nhược Vân giật mình.

Như vậy là sao? Bản thân vừa mới đem Cửu Hoàng lấy ra, liền xuất hiện một sơn động thần bí?

Nghĩ đến đây, Cố Nhược Vân trầm mặc, một tia sáng từ đáy mắt lướt qua.

" Giang lão, không biết ta có thể cùng các ngươi đi tới sơn động thần bí kia không?"

" Ha ha, Cố nha đầu nếu đối với thần khí có hứng thú, chúng ta liền kết bạn cùng nhau đi, nói thật ngươi một thân mà đi ta cũng không có an tâm, không biết có bao nhiêu đạo chích trên đường ám toán ngươi."

Giang lão ha ha cười hai tiếng, khi nói lời này, ánh mắt lướt qua khuôn mặt khó coi của Lam Chước.

Tuy nói lúc trước ở Vân Phong thành Cố Nhược Vân trợ giúp Ôn Ngạn chiến thắng Tuyết Ngọc Đạo tặc đoàn, nhưng mà sự việc nàng triệu hồi hỏa linh thú Chu Tước, Ôn Ngạn cũng không nói cho Giang lão biết.

Mà nàng ở đại hội Dược Tông chỉ bằng Chu Tước đã chiến thắng hỏa linh thú, hơn nữa đem hỏa linh thú làm thành của riêng, không muốn cho người khác biết.

Rốt cuộc, so với thân phận luyện đan sư, điểm này thực sự nhỏ bé không đáng nói.

Do vậy Giang lão cũng không biết lực lượng chân chính của Cố Nhược Vân, đây chính là nguyên nhân có thể làm cho Cố Nhược Vân cảm động khi hắn muốn bảo hộ mình.

" Hừ."

Lam Chước hừ hừ, không nói thêm cái gì, nhưng mà con ngươi âm trầm đã biểu hiện tâm tình không thoải mái của hắn lúc này.

.............

Hồng Liên lãnh địa.

Trong thư phòng, Hồng Liên lĩnh chủ khoanh tay đứng, đưa lưng về phía cửa, một thân hồng y, trong gió nhẹ tung bay lãnh khốc vô tình. Hiện tại, hắn đang tưởng nhớ nữ nhi của mình, thanh âm bất giác ôn hòa.

" Có biết Vân nhi đi nơi nào không?"

Người phía sau nửa quỳ trên mặt đất, cung kính trả lời: " Bẩm lĩnh chủ, tiểu thư giống như đi về hướng Bắc Tạp lãnh địa."

" Bắc Tạp lãnh địa?" Hồng Liên lĩnh chủ trầm mặc nửa ngày, ánh mắt hắn nhìn vào không trung bên ngoài cửa sổ, đôi mắt lãnh khốc lúc này lại tràn ngập nhu tình, âm thanh trầm thấp lại vang lên: " trong khoảng thời gian này vừa vặn ta cũng đã làm xong việc, thời điểm cũng nên đi tìm nàng, Bắc Minh, mọi chuyện ở Hồng Liên lãnh địa ngươi tạm thời thay thế bản lĩnh chủ xử lý, nếu có sự tình nào trọng đại, cứ truyền đi Bắc Tạp lãnh địa."

Phải biết rằng, hơn hai mươi năm phân ly, đó là lần đầu họ gặp nhau. Nếu không nghĩ sẽ làm vướng bước chân trên con đường trưởng thành của nàng, hắn căn bản không muốn nàng rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.