Chương trước
Chương sau
" Không sai!"

Lâm Phỉ cũng không có phủ nhận việc do chính mình làm ra, hắn cười lạnh nói: " Đám thôn dân kia dám thu lưu ngươi, quả thực chính là tìm chết! Đặc biệt khi chúng ta tìm tới cửa còn dám phủ nhận tung tích của ngươi, căn bản chính là không để Lâm gia chúng ta vào trong mắt. Quang trọng hơn là, Cố Nhược Vân lúc trước ngươi thoát khỏi sự đuổi bắt của Lâm gia, ngươi phải biết bản thân bị trừng phạt! Mà trừng phạt của chúng ta đối với ngươi, chính là giết những người có quan hệ cùng ngươi! Thế nào? Nhìn những người đã từng trợ giúp mình chết đi, có phải trong lòng thật không dễ chịu? Ha ha, ta muốn chính là kết quả này!"

Cố Nhược Vân chậm rãi đứng lên, hờ hững nói: " những thôn dân đó xác thực là từng thu lưu ta, chẳng qua, bọn họ đều là những người bình thường không phải võ giả, Lâm gia các ngươi cao cao tại thượng, lại không buông tha cho người thường?"

" Người thường?" Lâm Phỉ khịt mũi coi thường: " Thì tính như thế nào? Lâm gia ta muốn giết người, mặc kệ là ai đều phải chết! Đây là thế giới cường giả vi tôn! người thường bản thân là kẻ yếu, cũng không có tư cách tồn tại!"

" Thân là kẻ yếu liền không có tư cách sống trên đời?" Nét mặt Cố Nhược Vân hiện ra tia cười lạnh, mắt lạnh nhìn khuôn mặt cao ngạo Lâm Phỉ, " Hi vọng ngươi nhớ kỹ lời chính mình nói ra!"

" Hừ."

Lâm Phỉ hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: " Cố Nhược Vân, những thôn dân đó nói cho cùng cũng chính là ngươi hại chết, cho nên, chân chính là ngươi sai, cùng Lâm gia ta kỳ thật không có quan hệ gì, nếu không phải ngươi đi tới đó, bọn họ cũng không phải chết, bởi vậy tính ra ngươi mới chân chính là người ác! Nếu ngươi thật sự thưng tiếc những thôn dân đó, vậy ngươi liền đi địa ngục bồi tội cùng bọn họ, ha ha! Người tới, lên cho ta! Không cần giết chết, đem nữ nhân này đánh đến tàn phế cũng không ngại!"

Cố Nhược Vân đối với bọn họ mà nói, tác dụng lớn nhất chính là uy hiếp Hồng Liên lĩnh chủ.

Cho nên, chỉ cần nàng không chết, căn bản thiếu tay gãy chân cũng không làm được cái gì.

Xôn xao!

Sau khi nghe mệnh lệnh Lâm Phỉ, các cao thủ Lâm gia đều hướng Cố Nhược Vân vọt qua.

Cuồng phong nổi lên, tóc đen bay múa.

Khóe miệng nữ tử hiện lên nụ cười, bất quá nụ cười kia không một chút độ ấm, lạnh nhạt làm lòng người cũng lạnh theo.

" Lâm Phỉ, ngươi xác định dùng những người này đối phó ta?"

" Cố Nhược Vân, linh khí của ngươi đã bị ta phá hủy! Để những người này đối phó ngươi là dư dả, căn bản không cần ta tự mình ra tay!"

Lâm Phỉ chắp tay sau lưng, mắt lạnh đứng nhìn đứng nhìn mọi người công kích Cố Nhược Vân.

Trong Lâm gia, cường giả Võ Đế cao cấp là không thiếu! Mà thực lực của nàng chẳng qua là Võ Đế sơ cấp mà thôi, sao có thể là đối thủ của nhóm người này?

Cho nên, kết quả cũng đã rõ ràng!

Oanh!

Ngay lúc này, khí thế trên người Cố Nhược Vân phát tiết bùng nổ, con ngươi sắc bén như dao, giết người trong vô hình!

" Võ Đế trung cấp?"

Lâm Phỉ có chút kinh ngạc.

Nha đầu này một tháng trước bất quá chỉ là Võ Đế sơ cấp, không nghĩ nhanh như vậy đã đột phá Võ Đế trung cấp, chuyện này thì thế nào? Mặc dù nàng là Võ Đế trung cấp, cũng không có khả năng đối phó nhiều Võ Đế cao cấp.

Hắn cười nhạo suy nghĩ của mình, bỗng nhiên phát hiện Cố Nhược Vân lấy ra một viên đan dược.

Đan dược kia, bất giác nhớ tới đó chính là Huyền Đan lúc nàng ở đại hội Dược Tông luyện chế được.

Lúc trước nàng nghĩ chờ đến thời điểm Võ Đế cao cấp, sẽ trực tiếp dùng Huyền Đan để đột phá đến Võ Thánh. Nhưng hôm nay, nàng không thể tiếp tục chờ được nữa.....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.