" Niệm Dạ, ngươi như thế nào cũng bị bắt đến đây?"
Đại thẩm mặc áo hoa nhìn Cố Nhược Vân đi vào trung tâm đất trống, ánh mắt có chút kinh ngạc, chợt căm giận nói: " Đạo tặc đoàn này thật không có tính người! Một cái cô nương còn không buông tha, hơn nữa ngươi cũng chỉ đi ngang qua nơi này mà thôi, lúc này lại vì Phong Lạc thôn chúng ta làm liên lụy."
Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười: " Hoa thẩm, đạo tặc đoàn này rất lợi hại sao?"
" Đương nhiên rất lợi hại." Hoa thẩm thở dài nói, " Nghe nói thủ lĩnh đạo tặc đoàn này là cường giả Võ Vương! Kia chính là Võ Vương, đối với người thường chúng ta không đáng nhắc tới, căn bản là không thể địch lại! lúc này, Phong Lạc thôn chúng ta xem như xong rồi."
Võ Vương?
Cố Nhược Vân nhún nhún vai.
Bên trong Bắc Tạp lãnh địa, cường giả Võ Vương nhiều không đếm xuể, cho nên người có thực lực Võ Vương, cũng không tính là xuất chúng, lại lưu lạc đến nỗi làm đầu trộm đuôi cướp người dân?
Phải biết rằng, bình thường, võ giả đều rất cao ngạo, bọn họ trước nay chưa bao giờ ra tay với người bình thường! Vì vậy, trên đại lục cũng có người thường tồn tại, lại đều luôn luôn bình yên vô sự.
" Niệm Dạ, nếu có cơ hội, ngươi chạy trốn thật nhanh, đừng có quan tâm chúng ta, đạo tặc này luôn luôn giết người không chớp mắt, rơi vào trong tay bọn họ cũng không có cái gì tốt."
Dưới loại tình huống này, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2799762/chuong-1047.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.