Chương trước
Chương sau
Cố Nhược Vân nở nụ cười: "Ngươi sai rồi, thực lực của hắn quả thật rất thấp, nếu không cũng không cần lừa gạt khắp nơi. Nhưng mà, đầu óc của hắn thật linh hoạt, nếu hai người các ngươi liên hợp lại, một cố vấn, một dũng giả, lqđ nói không chừng sẽ có hiệu quả không tưởng được."

Lam Ca ngẩn người: "Ngươi đối với hắn........ Giống như vô cùng hiểu rõ."

"Không sai," Cố Nhược Vân mỉm cười, con ngươi nhìn bầu trời xuất hiện một chút hoảng hốt: "Ta và hắn, từng gặp mặt một lần, cho nên coi như là quen biết đi."

Chỉ là, kia đã là chuyện kiếp trước.

Khi đó nàng và Kim Đế nghe nói một sơn mạch nào đó có di tích xuất thế, nên kết bạn mà đi, nhưng mà, bởi vì di tích đưa tới vô số cường giả, vì vậy hai người bọn họ cũng là thật không dễ dàng mới từ trong nhiều cường giả như vậy đoạt vài món bảo bối.

Nhưng mà làm cho người ta thật không ngờ là, ở trong trận chiến tranh đoạt di tích này, có một người thắng lớn!

Người kia, chính là thiếu niên Lưu Nguyệt!

Sau đó bọn họ đã quen biết, cho dù người này thường xuyên lừa gạt, cũng rất là thông minh, người bị lừa ở trong tay hắn nhiều không đếm xuể. Đó chính là lần đầu tiên bọn hắn gặp nhau, cũng là lần cuối cùng.

Bởi vì sau khi trở về từ địa phương kia, nàng đã gặp phải Hạ gia đuổi giết, sau đó trùng sinh.

Có lẽ qua nhiều năm như vậy, người này đã sớm quên tình cảnh năm đó bọn họ đã từng ngắm trăng nói chuyện.

"Đúng rồi, Lam Ca," Cố Nhược Vân giống như nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía nam tử mắt xanh phía sau, nói: "Cách mỗi ba tháng, ngươi tùy tiện luyện chế một ít đan dược đại bổ cho hắn dùng."

Lam Ca giật mình, ánh mắt nghi hoặc nhìn Cố Nhược Vân: "Ý của ngươi là........."

"Lưu Nguyệt thật thông minh, ngươi hàng không được hắn, nếu ta không lừa hắn một chút, l.q.đ hắn không có khả năng nghe theo mệnh lệnh của ngươi, cho nên vì không để cho hắn biết chuyện này, cách mỗi ba tháng ngươi tùy tiện luyện chế một ít đan dược cho hắn dùng là được."

Trong tay Cố Nhược Vân cũng không phải là không có độc dược chân chính.

Chỉ là, nhớ tới ban đêm đã từng ngắm trăng nói chuyện kia, nàng không muốn làm như vậy.

Nhưng vì làm cho người này thần phục Lam Ca, cũng chỉ có thể lừa hắn một chút.

Khóe miệng Lam Ca run rẩy một chút.

Nữ nhân này mới là phúc hắc thật sự! Phỏng chừng thế nào Lưu Nguyệt cũng không nghĩ tới, cho tới nay hắn luôn đi lừa gạt, cũng sẽ bị người khác lừa. Chờ thời điểm hắn biết chân tướng việc này, không biết sẽ khóc nức nở thế nào.............

" Ta hiểu được." Lam Ca cười cười, khi con ngươi màu lam nhìn Cố Nhược Vân, hiện lên vẻ sắc bén nói: " Nghe nói ngươi muốn đi chủ thành?"

Cố Nhược Vân gật gật đầu: " Ngươi cũng biết thân phận của ta, trong chủ thành có phủ đệ Dược Tông lưu cho ta, cho nên ta muốn đi chủ thành xem, còn có, Lam Ca, có vẻ ngươi không có nói với ta tình huống gia tộc ngươi."

Nghe nói như thế, ánh mắt Lam Ca ảm đạm một chút khóe miệng có một chút hương vị chua xót: " Bởi vì từ lúc ta vừa sinh ra, đã có một đôi mắt lam, cho nên người Lam gia đã không tiếp nhận ta, chỉ là lúc đó cha ta có danh vọng ở Lam gia, bọn họ mới không dám quá đáng! Nhưng mà sau này, phụ mẫu ta đều đã chết! Tất cả mọi người đều nói là ta khắc chết bọn họ, kỳ thực chỉ có ta biết, là có cừu gia tiến đến trả thù, phụ mẫu mới bị chết trong tay cừu gia."

Nói đến cừu gia hại chết phụ mẫu, Lam Ca không khỏi nắm chặt bàn tay, trong mắt màu lam hiện lên sát khí.

" Sau khi phụ mẫu mất đi, Lam gia đã không cách nào dễ dàng tha thứ ta để ta lưu lại nói đó, gia chủ thân là đại bá ta đã đưa ta tới chỗ này, nhưng mà may mắn ta đến nơi này lại gặp được ngươi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.