Chương trước
Chương sau
"Hả?"

Chỗ không xa, Diệp Ảnh giống như cảm giác được cái gì, bất giác dừng bước chân, trên khuôn mặt anh tuấn xẹt qua vẻ lãnh liệt: "Cố cô nương, ta cảm giác được chỗ Diệt Thế dong binh đoàn truyền đến hơi thở chiến đấu, cho nên Cổ Lan và Hạ công tử khẳng định có nguy hiểm!"

Hơn nữa, hai hơi thở chiến đấu này, rõ ràng chính là quân sư của Thiên Lang dong binh đoàn và Hỏa Diễm Sư!

Hắn chẳng thể nghĩ tới, Thiên Lang sẽ tìm tới cửa nhanh như vậy! Nhất là ở thời điểm hắn không ở!

"Đi thôi."

Cố Nhược Vân chậm rãi nâng mắt trong veo lên, sát khí chợt lóe lên từ đáy mắt.

Mặc kệ Diệt Thế dong binh đoàn có ân oán với người nào, nàng cũng không nghĩ xen vào việc của người khác! Chỉ là, nếu xúc phạm tới Ngọc nhi, thì mặc kệ là ai, nàng một người cũng sẽ không bỏ qua!..........

Mặt trời chiều ngả về tây, ánh chiều tà trải rộng ở từng góc Thanh Phong thành.

Theo thời gian trôi qua, lúc này, ở cửa Diệt Thế dong binh đoàn, "phịch" một tiếng, bước chân của quân sư bị Hỏa Diễm Sư một quyền đánh đuổi, trên trán không tự chủ được toát ra mồ hôi lạnh.

Ở trong vòng Võ Tôn cao cấp, bởi vì y tu luyện công pháp đặc thù, vì vậy trên cơ bản là tồn tại vô địch. Nhưng y không nghĩ tới chỉ đối phó một con Linh Thú, vậy mà tiêu phí nhiều thời giờ như vậy.

Đội trưởng Thiên Lang hiển nhiên càng bất mãn, khuôn mặt âm trầm đáng sợ.

"Quân sư, thực lực của ngươi lui bước, một khi đã như vậy, vậy ngươi lui ra phía sau, để cho ta tới ra tay tốc chiến tốc thắng! Nếu lại tiếp tục kéo dài, tiểu tử Diệp Ảnh kia sẽ trở lại!"

Quân sư ngẩn người, vẻ mặt xấu hổ, y thu hồi trường kiếm bên trong tay, lui về phía sau hai bước, cũng ngay tại trong nháy mắt y rời bước chân, rốt cục đội trưởng Thiên Lang phía sau cũng có động tác.

Xôn xao!

Bước chân của y rất nhanh, vài bước đã đến bên người Hỏa Diễm Sư, một thanh kiếm lớn ngưng tụ từ không khí mà thành đột nhiên chém xuống từ trong hư không, giống như có xu thế không thể ngăn cản.

Rốt cục con ngươi của Hỏa Diễm Sư cũng đã xảy ra biến hóa, thâm chí ngay cả hô hấp cũng dồn dập vài phần, hắn nâng lên lợi trảo của mình đón đầu chắn lại kiếm lớn chém tới, " bịch" một tiếng, lực lượng trên kiếm kia trực tiếp xuyên qua lợi trảo của nó truyền đến lục phủ ngũ tạng, nhất thời thân thể khổng lồ kia hung hăng ngã xuống.

Máu tươi, từ trên lợi trảo của nó chảy xuống, càng chảy càng nhiều, rất nhanh đã hội tụ thành sông.

" Lan nhi, ta ngăn cản bọn họ, ngươi mang Hạ công tử đi mau, mau đi tìm Nhược Vân đại nhân!"

Cho dù thân chịu trọng thương, nhưng Hỏa Diễm Sư vẫn là ương ngạnh đứng lên, ánh mắt kiến định nhìn nam nhân vẻ mặt âm trầm trước mặt.

" Tiểu sửu nhảy nhót, không biết tự lượng sức mình."

Nam nhân cười lạnh một tiếng, chợt lại nâng tay lên, dùng sức đánh về phía đầu của Hỏa Diễm Sư.

Trong nháy mắt, giống như có một luồng lực lượng nặng nề đè lại, làm cho Hỏa DIễm Sư căn bản không thể nào né tránh, " phịch" một tiếng, một chưởng này chụp thân mình nó run run vài cái, vẫn là kiến cường đứng thẳng trước cửa lớn, rồi sau đó lại nói với Cổ Lan còn đang đứng sững sờ: " Các ngươi đi mau, mau rời khỏi nơi này!"

Đi?

Cổ Lan cắn chặt môi, ánh mắt tràn ngập sầu lo, Hỏa Diễm Sư là bằng hữu của nàng, thế nào nàng nguyện ý bỏ lại bằng hữu rời đi?

Lúc Hỏa Diễm Sư quay đầu lập tức nhìn thấy dáng vẻ không muốn rời đi của Cổ Lan, vẻ mặt không khỏi sốt ruột lên: " Lan nhi, ngươi yên tâm, ta là khế ước thú của ngươi, từ sau cùng ngươi rời đi Thiên Phạt Chi Sâm, ta đã thề phải thủ hộ ngươi cả đời, cho nên ta sẽ không chết, ngươi mau đi đi!"

" Tiểu sư tử, ta............"

Cổ Lan hơi hơi nhắm đôi mắt lại, nước mắt chảy xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.