Edit: kaylee
"Cố cô nương, vậy kế tiếp, chúng ta nên tiếp tục đi phía trước, hay là tìm đường ra khác?"
Mi tâm Diệp Ảnh co rút nhanh, thật lâu sau, hắn thở dài một hơi, dùng giọng điệu lo lắng hỏi.
Dù sao, đó cũng là thánh thú trong truyền thuyết! Không phải a miêu a cẩu gì! Cho dù nhóm người bọn họ cùng xông lên, cũng chỉ đủ nhét kẽ răng cho hắn! Cho nên, lần đầu tiên, Diệp Ảnh có xúc động muốn lùi bước.
Cố Nhược Vân hơi hơi dương đầu, tầm mắt ngóng nhìn phương hướng truyền đến tiếng gầm nhẹ, âm thanh ôn hoà: "Nếu các ngươi muốn rời khỏi, ta sẽ không ngăn cản các ngươi, chỉ là ta không có thời gian lưu lại nhiều hơn ở trong này, cho nên, Ngọc nhi, chúng ta đi thôi."
"Vâng."
Hạ Lâm Ngọc cười thanh thiển, theo sát sau lưng Cố Nhược Vân.
Cổ Lan há miệng, muốn nói cái gì đó, lại sau khi nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh cất bước ở trong gió nhẹ của thiếu niên, mũi có chút chua xót, nhất là ống tay áo trống rỗng kia, làm cho lòng của nàng đều hung hăng co rút lại.
"Đội trưởng…..."
Giọng nói của nàng gần như mang theo khẩn cầu, mắt to ngập nước chuyển về phía Diệp Ảnh: "Chúng ta…….."
"Lan nhi, có phải ngươi coi trọng tiểu tử kia hay không?" Anh thúc có chút không kiên nhẫn nhìn Lan nhi, hừ hừ, lee~lqđ nói: "Ngươi phải biết rằng, ở bên kia là thánh thú cường đại! Nếu người Diệt Thế dong binh đoàn chúng ta theo đi qua, đến lúc đó, tất nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2799678/chuong-1005.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.