Edit: Kaylee
"Xin lỗi Ngọc nhi!"
Cố Nhược Vân nhàn nhạt nhìn Hoàng Phỉ Phỉ, giọng nói càng ngày càng lạnh.
Nếu Hoàng Phỉ Phỉ vũ nhục nàng, nàng có thể không nhìn, nhưng mà nàng tuyệt sẽ không cho phép có người xúc phạm tới Ngọc nhi.
Có lẽ cho tới bây giờ Ngọc nhi đều chưa từng nói qua cái gì, còn vẫn dùng tươi cười đối mặt với nàng, nhưng mà Cố Nhược Vân lại biết nội tâm tự ti và mẫn cảm của hắn! Chỉ bởi vì hiện giờ hắn thiếu một cánh tay!
Hai chữ phế nhân kia, không chỉ thương hại Hạ Lâm Ngọc, mà còn làm cho lòng của nàng co rút mạnh mẽ!
"Tiểu nha đầu, không phải là ngươi không thấy rõ tình thế hiện giờ của mình chứ?" Hoàng Phỉ Phỉ cười lạnh một tiếng, con ngươi trào phúng đảo qua khuôn mặt của Cố Nhược Vân, giật giật khóe môi: "Nơi này là địa bàn của Dược Tông ta, nếu ngươi đến cầu y, nếu thái độ tốt nói không chừng ta sẽ đi trước mặt cha ta nói tốt cho các ngươi, đáng tiếc, bằng tư thái như này của các ngươi, còn muốn cầu người làm việc?"
Cười lạnh trên mặt Hoàng Phỉ Phỉ càng ngày càng đậm, vênh váo đắc ý nhìn Cố Nhược Vân đứng ở trước mặt.
Đám người đột nhiên oanh động, tất cả mọi người đều nhìn về một phía, một số người lúc trước cũng không có chú ý bên này trông thấy tình thế Cố Nhược Vân đối mặt hiện giờ cũng không khỏi lắc đầu thở dài.
Nàng đắc tội ai không tốt, lại muốn đắc tội vị tiểu ma
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2799470/chuong-897.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.