Edit: Kaylee
Đại đường Hạ gia, Hạ Minh nhìn hai người đi từ ngoài cửa vào, trên mặt bất giác tràn ngập vẻ tuyệt vọng, y chẳng thể nghĩ tới, mình anh minh một đời, lại ngã quỵ trong tay một tiểu nha đầu.
"Cố cô nương."
Lục Trầm lảo đảo đi về phía Cố Nhược Vân, ‘bịch’ một tiếng quỳ gối ở trước mặt của nàng, khóc lóc nức nở nói: "Cố cô nương, l.q.đ năm đó ta cũng bị nhóm người Hạ gia này lừa bịp, mới làm ra chuyện heo chó không bằng như thế, hiện tại ta đã hối hận, cầu ngươi nể tình ta đã biết sai mà tha thứ cho ta lần này."
Cố Nhược Vân lấy tư thái từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm Lục Trầm quỳ gối ở trước mặt mình, mặt không biểu cảm nói: "Hối hận? Lục Trầm, ngươi làm nhiều chuyện sai như vậy, một câu hối hận có thể cứu vãn hay sao?"
"Cố cô nương, mọi người đã chết, tục ngữ nói oan oan tương báo đến khi nào? Chẳng lẽ ngươi không thể lấy ơn báo oán? Phải đuổi tận giết tuyệt chúng ta sao?"
Nghe thấy lời nói kia, Lục Trầm ngẩng đầu, lòng đầy căm phẫn nói.
Nếu người không biết thấy được tình cảnh này, phỏng chừng sẽ cho rằng Cố Nhược Vân là ác ôn tội ác tày trời nào đó, đang ức hiếp lương dân.
"Lấy ơn báo oán?" Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng: "Năm đó ngươi dựa vào sự tín nhiệm của Hạ Nhược Vân đối với ngươi, không tiếc tách rời cơ thể sống của Hạ Lâm Ngọc! Vào lúc ấy ngươi có nương tay một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2799402/chuong-869.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.