Chương trước
Chương sau
Edit: Kaylee

Loại thời điểm này Hạ Minh vẫn là tương đối lý trí, nếu tiếp tục đi xuống, vậy tất nhiên không ai ở sẽ cưới nữ nhi phế vật của y! Cho nên chỉ có thể quyết định nhanh nhất, đến bên người Lục Trầm mượn sức.

Hạ Sơ Tuyết nắm chặt hai bàn tay, hận ý đối với Cố Nhược Vân ở trong lòng đã sớm tận xương, nàng ta rũ mi mắt xuống, nói: "Đều theo phân phó của phụ thân."

"Tốt, chúng ta đây nhanh chóng chuẩn bị hôn lễ thôi, trong vòng ba ngày phải thành hôn, lúc này đây chúng ta cần hạ thấp tư thái đi cầu nàng thả người."

"Ba ngày, nhanh như vậy?"

Hạ Sơ Tuyết có chút kinh ngạc, kinh ngạc nhìn khuôn mặt anh tuấn của Hạ Minh.

"Con cho rằng con còn có thể chờ đợi sao? Thời gian kéo càng lâu, thực lực của con giảm xuống càng nhiều, lúc đó Lục Trầm khẳng định sẽ nhìn ra manh mối, ta vẫn luôn biết, Lục Trầm chính là nhìn trúng thân phận thân là chủ nhân của Thượng Cổ Thần Tháp của con mới tiếp cận con, nếu con là phế vật, y tất nhiên sẽ quay đầu bước đi, nam nhân kia chính là thực tế như thế!"

Nhưng mà, có ai lại không thực tế đây?

Mẫu thân của Hạ Sơ Tuyết quả thật là người yêu trong lòng y, nhưng thì tính sao? Chỉ cần là nam nhân, l^q"đ ở giữa quyền thế và tình yêu, tất nhiên sẽ lựa chọn cái trước, nếu không năm đó y cũng sẽ không buông người yêu thanh mai trúc mã, xoay người đi lấy lòng tiểu thư Mạc gia.

Cho nên, năm đó nếu không phải quốc sư nói lời nói như vậy, y cũng sẽ không sủng thê diệt thiếp, thậm chí giết một đôi cốt nhục ruột thịt của mình!

Bởi vậy ở sau khi biết được Hạ Sơ Tuyết biến thành phế vật, trong lòng y cũng không còn thích nàng ta như trước, ngược lại còn áp bức ra chút điểm giá trị cuối cùng của nàng ta!

"Nữ nhi hiểu rõ."

Hạ Sơ Tuyết cúi đầu, rũ mắt nói.

Vì vậy không có bất luận kẻ nào nhìn thấy biểu cảm hiện tại của nàng ta, nếu quả có người thấy được tất nhiên sẽ bị dọa nhảy dựng.

Bởi vì giờ này khắc này, khuôn mặt nữ tử đều bởi vì tức giận và oán hận mà vặn vẹo lại, trong đôi mắt tràn ngập hận ý nồng đậm, theo nàng ta, tất cả những thứ này đều tại Cố Nhược Vân và Thiên Bắc Dạ, toàn là lỗi của bọn họ!

Là bọn họ hại mình gả cho nam nhân không thương!

Còn có Hạ Minh!

Nếu không phải lúc đó y đi trước một bước, sao mình sẽ gặp phải loại chuyện này? Chờ ngày nào đó mình tìm được Thượng Cổ Thần Tháp, mặc kệ là hai người kia, hay là Hạ Minh, đều phải trả giá lớn vì chuyện này!

Hạ Minh đương nhiên không biết, nữ nhi nhà mình đã cũng đã hận y, trong lòng càng hận không thể làm cho y lập tức biến mất!

"Tốt lắm, con đi xuống trước đi, ta muốn nghĩ xem nên dùng biện pháp gì đổi Lục Trầm trở về."

Nói xong lời này, Hạ Minh phất tay, nhắm mắt lại lâm vào suy nghĩ sâu xa.

Hạ Sơ Tuyết ngẩng đầu nhìn Hạ Minh, không có lại nói nhiều một lời lập tức lui đi ra ngoài.

——

Tửu lâu Long Phượng.

Trong ghế lô, nam tử mặc kim bào ngồi ở phía trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn ngã tư đường phồn hoa náo nhiệt kia, lqđ đúng lúc này, cửa ghế lô bị đẩy mở ra, hắn hơi hơi nhăn mày kiếm lại, quay đầu nhìn về phía bóng dáng màu trắng nhẹ nhàng đi vào kia.

"Kim đại ca."

Hạ Sơ Tuyết đứng ở Kim Đế trước mặt, nhìn này tuấn mỹ xinh đẹp kim bào nam tử, nàng gắt gao mím môi môi, đáy mắt xẹt qua một đạo ưu thương.

"Có việc?" Mày Kim Đế càng nhăn càng chặt, giọng nói lạnh lùng trước sau như một: "Nếu không có chuyện về Y thánh, thì không cần tới tìm ta."

"Kim đại ca, chẳng lẽ người không có nghe nói sao, có một người tự xưng là đồ đệ của Y thánh xuất hiện ở bên trong hoàng thành."

Hạ Sơ Tuyết có chút không rõ nhìn Kim Đế, nàng ta thật sự không hiểu, tiếng gió lớn như vậy, vì sao nam nhân này lại giống như không có nghe thấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.