Chương trước
Chương sau
Edit: kaylee

Mí mắt Mạc Thượng Phi nhảy lên vài cái, lại cũng không nói thêm gì, hắn chỉ là nhẹ nhàng cười cười, chuyển mắt về phía tổ tôn Tề ngự y: "Ta tin tưởng Kim Đế là người hiểu rõ lí lẽ, không có chứng cớ gì chứng minh là sư công hạ thủ, hắn sẽ không tùy tiện ra tay."

"Hừ."

Tề ngự y khẽ ‘hừ’ một tiếng, phất y bào, cũng không quay đầu lại rời đi.

Cố Nhược Vân liếc mắt nhìn bóng lưng tổ tôn Tề gia rời đi, sờ sờ mũi, nàng nhưng là thật hi vọng đôi gia tôn này có thể truyền tin tức mình là đồ đệ của Y thánh ra ngoài, llêqquýđônn chỉ có truyền ra ngoài, sư phụ lão gia tử gia ông mới có thể tìm đến.

Nhưng mà.....

Mạc Thượng Phi người này kêu sư tổ nhưng là cực kì thuận miệng.

Khóe miệng Cố Nhược Vân co rút hai cái, tầm mắt chuyển về phía Cao đế, nhún vai nói: "Đi thôi, hiện tại mang ta đi xem Thái tử điện hạ một chút, chỉ có sau khi nhìn thấy hắn ta mớ có thể chẩn đoán bệnh tình của hắn."

"Được."

Cao đế gật gật đầu: "Người đâu, bãi giá phủ Thái tử!"

...........

Ở kiếp trước, Cố Nhược Vân cũng từng gặp qua Thái tử Lưu Phong quốc, nhưng cũng không có giao tình bao sâu, bên trong ấn tượng nam nhân kia vĩnh viễn là dáng vẻ dịu dàng nho nhã, nhưng mà, sau khi lại nhìn thấy hắn, Cố Nhược Vân cũng không khỏi sửng sốt một chút.

Bởi vì nam tử trước mắt gầy trơ cả xương, không bao giờ là thiên thiên giai công tử như ngọc kia nữa, cả người vốn là xiêm y đơn bạc che đậy thân thể chỉ có xương cốt kia, gò má đều lõm xuống, mặt mày nhô ra, liếc mắt một cái nhìn lại lại có chút dinh dưỡng không đủ.

Nhưng mà, nam nhân này là Thái tử Lưu Phong quốc, một nhân vật dưới vạn người trên vạn người, dinh dưỡng không đủ? Làm sao có thể?

"Phụ hoàng, hoàng muội, các người đến đây?"

Thái tử buông bộ sách trong tay, dưới tàng cây hoa đào, trên mặt của hắn nở rộ ra một chút tươi cười như ánh mặt trời: "Phụ hoàng, xin thứ cho hoàng nhi không cách nào đứng dậy nghênh đón."

"Ôi."

Nhìn nam tử trước mắt, Cao đế xót xa thở dài một hơi: "Thân thể của con quan trọng, cũng không cần nghênh đón, llqqdd hiện tại tới nơi này cũng không phải người ngoài, cho nên không cần chú ý lễ nghi này."

Không phải người ngoài?

Nghe nói như thế, Thái tử nhưng là sửng sốt một chút.

Mạc Thượng Phi hắn nhưng là nhận biết, chỉ là không biết đã xảy ra chuyện gì, làm cho phụ hoàng xưng hô hắn không phải người ngoài? Về phần vị cô nương áo xanh này, nhưng là chưa bao giờ gặp qua.

"Hoàng huynh, gần đây thân thể có tốt không?"

Tiểu công chúa khách sáo tiến lên dò hỏi.

Nàng và Thái tử là huynh muội đồng phụ dị mẫu (cùng cha khác mẹ),cho nên cũng không thân cận, chỉ giới hạn trong lễ nghi mặt ngoài mà thôi.

Thái tử mỉm cười với tiểu công chúa, chợt chuyển mắt về phía Cao đế: "Phụ hoàng, không biết vị cô nương xa lạ này là người phương nào?"

"À, nàng là Y Sư phụ hoàng mới mời đến cho con, con để cho nàng bắt mạch trước đi."

Thế này Cao đế mới nhớ tới Cố Nhược Vân, vội vàng giới thiệu nói.

"Không cần," Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: "Ta đã nhìn ra bệnh của hắn."

"Cái gì?"

Trái tim Cao đế vô cùng căng thẳng, vội vàng hỏi: "Vậy không biết hoàng nhi còn có khả năng chữa khỏi hay không?"

"Hắn là trúng tà!"

Trúng tà!

Hai chữ này rơi vào trong lòng Cao đế, làm cho con ngươi của hắn lập tức trầm xuống: "Cố cô nương, ngươi nói lời này là có ý tứ gì? Chẳng lẽ có người dùng tà thuật hại hoàng nhi của trẫm?"

"Không sai," Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Là một loại cổ thuật thời thượng cổ, có thể khiến thân thể người gầy yếu, l^q"đ cổ thuật này cũng không làm người lập tức tử vong, nhưng mà sẽ ở cuối cùng khống chế tâm thần của người nọ, thế cho nên trở thành một rối gỗ bị người khống chế."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.