Chương trước
Chương sau
Chậc chậc, nha đầu đó đúng là thiên tài chân chính. Mạnh hơn phụ mẫu nàng nhiều!

"Hừ!" Linh Thượng Tôn Giả hừ một tiếng, trong mắt hiện lên lạnh lẽo: "Không biết Linh Tông của chúng ta cho người ngoài tiến vào từ lúc nào, vậy mà để người nào đó tùy tiện tiến vào."

Nghe nói như vậy, Thiên Khải Tôn Giả cười ha ha, nhảy từ trong đám người ra, đứng trước mặt Cố Nhược Vân. "Ha ha, nha đầu này không phải là người ngoài, nàng ta là muội muội của Cố Sanh Tiêu, chắc là trưởng lão Linh Thượng không biết chuyện này?"

Đôi mắt của Linh Thượng Tôn Giả càng u ám hơn, tay nắm chặt thành quả đấm nhẹ nhàng run rẩy. Lại là lão già này, sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn sẽ giết chết lão ta!

"Cái gì? Nàng ấy là muội muội của đại sư huynh sao?"

"Một người trẻ tuổi như vậy đã đến Võ Tôn, thiên phú của cô nương này không kém đại sư huynh đâu."

"Khó trách nàng ấy xuất hiện ở đây, Linh Tông chúng ta cho phép thân nhân đến thăm người thân, cho nên nàng ấy đến đây cũng không tính là kỳ lạ."

Nhóm đệ tử ở phía dưới nhỏ giọng nghị luận. Nhất là đệ tử trong hàng trẻ tuổi, Cố Nhược Vân mới gần hai mươi tuổi đã đột phá đến Võ Tôn, đủ để mọi người tôn kính.

Nghe lời Thiên Khải Tôn Giả nói, trong mắt tông chủ lóe lên chút ánh sáng, cũng không nói gì, chỉ nhìn kỹ Cố Nhược Vân.

"Cho dù nàng ta là muội muội của Cố Sanh Tiêu, nhưng nàng ta vừa đến lại phá hoại đan dược đệ tử ta đang luyện chế, có mục đích gì đây?" Thấy vị trí trưởng lão đứng đầu sắp rời khỏi hắn ta, sát khí trong lòng Linh Thượng Tôn Giả càng ngày càng sâu: "Nếu hôm nay không cho ta một lời giải thích, ta mặc kệ nàng ta là muội muội của ai, cũng không thể rời khỏi nơi này!"

Nghe vậy, nhóm đệ tử lại nghị luận nho nhỏ tiếp.

"Linh Thượng Tôn Giả tức giận hoàn toàn không sai, không dễ dàng gì Côn Nam mới đi đến một bước này, lại bị người ta phá hỏng, là người đều đã tức giận."

"Chuyện này…" Thiên Khải Tôn Giả hơi chần chừ, hắn ta nhìn Cố Nhược Vân, hỏi: "Nha đầu, vừa rồi ngươi làm gì thế?"

Nha đầu kia đúng là người gây họa, nếu Côn Nam thất bại, vậy để hắn ta thất bại là được rồi, cần gì đi phá hoại đan dược hắn đang luyện chế? Thế cho nên bây giờ bị đôi thầy trò này bắt bẻ.

"Nếu hắn ta muốn chết, đừng liên lụy ta chết cùng…" Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng: "Cho quả cuồng bạo vào đan dược Vũ Linh, ta không biết hắn ta lấy kết luận này từ đâu ra! Loại đan dược Vũ Linh này không ôn hòa, lại thêm quả cuồng bạo vào, hắn ta muốn làm nổ tung Linh Tông này sao? Nhưng ta còn chưa muốn chết, nếu như hắn ta thật sự nghĩ quẩn trong lòng, tìm một chỗ không người tự sát là được rồi."

"Ngươi nói cái gì?" Linh Thượng Tôn Giả nổi giận, đôi mắt âm u, nói: "Vì phương thuốc dân gian này mà Côn Nam đã chuẩn bị đầy đủ, luyện chế cũng vô cùng hoàn mỹ, nếu không phải tại ngươi phá hoại, sớm đã thành đan dược rồi."

"Hoàn mỹ sao?" Cố Nhược Vân nở nụ cười, tươi cười đó tràn đầy trào phúng: "Theo ta, hắn ta không phải đang luyện chế đan dược, mà là nấu món thập cẩm! Trong dược liệu còn tạp chất chưa được loại bỏ sạch sẽ đã cho vào trong lò đan, đây không phải là áp đặt sao?"

"Ha ha ha!" Nghe nàng nói như vậy, Linh Thượng Tôn Giả cười ha ha, trong tiếng cười còn mang theo độc ác: " Như vậy xem ra, ngươi biết luyện chế đan dược lắm nhỉ?"

"Không biết nhiều lắm, ít nhất hơn hắn ta." Cố Nhược Vân cười nhạt, khiêm tốn nói.

Nhưng khiêm tốn của nàng ở trong mắt người khác lại trở thành cao ngạo. Dù sao Côn Nam luyện chế cũng cho tất cả mọi người cùng nhìn. Mấy ngày nay, nhóm trưởng lão đều muốn thử luyện chế, không ai không thất bại, có người vừa mới luyện chế lò đan đã nổ mạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.