Chương trước
Chương sau
Dạ Hành Thiên càng nghĩ càng thấy giận, hung hăng đập bàn đến bộp một tiếng, tức giận nói:

- Dạ Du, ngươi tới nơi này làm cái gì? Còn cả nữ nhân bên cạnh ngươi là ai? Dạ gia ta là chỗ ngươi muốn vào thì vào sao?

Dạ Du khuôn mặt ủy khuất, đại thiếu gia còn chưa hỏi thăm một chút xem đã xảy ra chuyện gì đã liền mắng nhiếc hắn một trận.

Mặc dù Đại thiếu gia không hiền lành như Nhị thiếu, chí ít cũng nên phân biệt rõ trái phải. Hiện tại không hỏi xem rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì liền chỉ biết trách mắng hắn.

- Đại thiếu gia, ta chỉ là nghe nói Địa Ngục Chi Hoa đã mất, vừa rồi lại không cẩn thận nghe được tiểu thiếu gia Dạ Nặc đã trộm mất Địa Ngục Chi Hoa hơn nữa còn mang giao cho nữ nhân này, nên muốn tới bẩm báo với người.

Lúc này, Dạ Du liếc nhìn nữ nhân đang trốn trong ngực Dạ Thiên Bắc, trên mặt mang một tia cười lạnh.

Nam nhân tóc bạch kim đích thị là kẻ có địa vị, nhưng ở Dạ gia còn có cái gọi là quyền trục xuất của gia chủ đại nhân - người đứng đầu gia tộc. Chỉ cần gia chủ đại nhân nói một tiếng, chưa chắc sẽ bại bởi người đàn ông này!

Nghe vậy, những người trong đại sảnh bắt đầu xì xào bàn tán, Địa Ngục Chi Hoa bị trộm là vấn đề hết sức nghiêm trọng, mà quan trọng hơn chính là người lấy trộm lại là tiểu thiếu gia.

Nếu như việc này bị gia chủ phát hiện, tiểu thiếu gia nhất định sẽ phải chịu sự trừng phạt nặng, những người có liên quan cũng khó thoát khỏi cái chết!

- Nói láo!

Dạ Hành Thiên sầm mặt lại, trong con ngươi lửa giận thiêu đốt:

- Địa ngục chi hoa đang ở trong tay của phụ thân, đến ta còn mới thấy qua, ngươi nói Nặc Nhi ăn cắp Địa Ngục Chi Hoa? Có chứng cứ gì?

Địa ngục chi hoa là phụ thân đưa cho Cố Nhược Vân, vì không muốn để cho những trưởng lão kia có cơ hội gây phiền toái, nên đã quyết định không để cho những người khác biết.

Dạ Du ngẩn người ra, nói:

- Việc này là chính tai ta nghe tiểu thiếu gia nói, tuyệt đối không sai.

- Ah?

Dạ Hành Thiên hướng về phía Dạ Nặc, mắt đăm đăm nhìn hắn, hỏi:

- Điều hắn nói có đúng hay không?

Dạ Nặc lập tức hiểu ý cha mình, bước tới trước mặt tất cả mọi người, khẽ nắm tay đấm một quyền vào người Dạ Du.

Dạ Du không dám phản kháng, thân thể trực tiếp bị đánh lui lại mấy bước, gương mặt anh tuấn tràn đầy căm tức, nhưng lời nào cũng không dám nói.

- Trộm Địa Ngục Chi Hoa cái con mẹ nó!

Dạ Nặc liên tiếp đấm xuống, trong miệng không ngừng la mắng:

- Lỗ tai nào của ngươi nghe thấy ta nói những lời này? Dám bôi nhọ ta sao!

Những cú đấm liên tiếp lao tới, Dạ Du không dám chống đỡ, sợ nếu ra tay với Dạ Nặc, sau này có thể dẫn tới bất mãn lớn hơn. Hiện tại, hắn chỉ là đang không ngừng né tránh lấy, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

- Được rồi!

Dạ Hành Thiên giơ tay lên, ngăn lại động tác của Dạ Nặc, nói:

- Nặc Nhi, nói cho phụ thân biết, lần này các ngươi tranh cãi rốt cuộc là bởi vì cái gì?

- Đại thiếu gia

Không đợi Dạ Nặc mở miệng, Nam Cung Nguyệt quỳ tiến lên mấy bước, dập đầu thật mạnh, trong mắt đều là ủy khuất cùng phẫn nộ.

- Xin hãy làm chủ cho chúng ta, nữ nhân này ra tay đả thương người của Dạ gia, ta nhịn không được, mới đi tìm Du ca giúp gia đình đệ tử báo thù!

Nam Cung Nguyệt nói rồi ngẩng đầu nhìn Cố Nhược Vân, cái gì cũng không sợ, nói:

- Từ lúc bước chân vào Dạ gia, lúc nào ta cũng ghi nhớ ân huệ của Dạ gia, Dạ gia chính là ân nhân của ta. Cho nên chứng kiến đệ tử của Dạ gia bị khi dễ, ta nhịn không được liền ra mặt, cũng chỉ là vì Dạ gia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.