Chương trước
Chương sau
Nói xong, Dạ Lan liền cất bước hướng ra ngoài cửa, Dạ Hành Thiên theo sát phía sau. Hai người cùng hướng về phía mật thất.

“Kẹt kẹt!”

Tấm cửa đá của mật thất chậm rãi mở ra, Dạ Lan liền lập tức bước vào, vừa đi hắn vừa nói:

- Đúng rồi, Hành Thiên, ngươi mau tìm người vẽ lại hoa Địa Ngục, rồi thông báo cho tất cả người của Dạ gia, ai có tin về hoa Địa Ngục ắt sẽ được trọng thưởng.

Vừa nói xong, nét tươi cười của Dạ lan đột nhiên biến mất, hắn vội nhanh chóng lao tới thạch đài, hô hấp dồn dập, khuôn mặt vô cùng lo lắng.

- Hoa Địa Ngục của ta đâu?

- Phụ thân, người vừa nói gì cơ?

Dạ Hành Thiên cũng cực kì hoảng sợ, khuôn mặt biến sắc, gấp rút tiến lên trước xem xét.

- Không có hoa Địa Ngục sao? Không thể nào như vậy! Mật thất này là nơi phụ thân tu luyện, người khác vốn không thể vào, hoa Địa Ngục biến mất bằng cách nào được?

Bỗng nhiên, cả hai người đều quay lại nhìn nhau, dường như cả hai đã nhớ tới cái gì đó.

- Dạ Nặc, tên tiểu tử chết tiệt này, đúng là phản đồ!

Không sai!

Ngoại trừ Dạ Lan ra thì nơi này chỉ có một người có thể tới.

Đó chính là Dạ Nặc!

- Ta khẳng định tên tiểu tử đó đang ở chỗ của Cố nha đầu, mau, chúng ta đi bắt tên tiểu tử chết tiệt kia! Thật là vô pháp vô thiên, ngay cả hoa Địa Ngục mà cũng dám trộm!

Dạ Lan toàn thân muốn bốc hỏa nhưng trong lòng hắn còn đau xót nhiều hơn cả.

Hắn thực sự đã nổi máu điên rồi!

Tên tiểu tử chết tiệt kia đúng là trọng sắc khinh bạn! Vì theo đuổi nữ nhân mà ngay cả đồ của nhà mình cũng dám trộm! Thật là loạn rồi!

- Tiểu tử chết tiệt, hôm nay lão tử nhất định phải dạy dỗ ngươi đàng hoàng, nếu không thì không cùng họ với ngươi!

Sắc mặt Dạ lan tái nhợt đi, hắn hận không thể đem tên phản đồ chết tiệt kia đi để đánh một trận.

Nhìn qua phía lão tử, khuôn mặt già nua kia đang tức giận ngùn ngụt, Dạ Hành Thiên im lặng đưa tay sờ chóp mũi của mình.

Hắn rất muốn nói một tiếng, phụ thân, Dạ Nặc không phải cùng họ với người đấy sao? Vậy thì cũng có gì khác nhau đâu?

Có điều, khi biết đúng là Dạ Nặc trộm Địa Ngục Chi Hoa đi, Dạ Hành Thiên tự nhiên thở phào nhẹ nhõm hẳn.

Cũng may bọn họ phát hiện kịp thời, vẫn có thể tìm lại, lỡ mà để người khác trộm thì chỉ sợ không có cách nào lấy lại được...

Bên trong sân.

Một thân ảnh nhỏ nhắn ôm chặt cái bọc rất nhanh tiến vào, trực tiếp đẩy cửa, bước vào trong gian phòng rồi mới cẩn thận đóng cánh cửa lại, vẻ mặt vô cùng phấn khích ngồi khoanh chân trên giường với nữ nhân bên cạnh.

- Cố hậu vệ, ngươi đoán xem ta mang đến cho ngươi cái gì?

Cố Nhược Vân chậm rãi mở hai mắt, nhìn Dạ Nặc với ánh mắt nghi hoặc, hỏi:

- Cái gì đó?

- Tất nhiên là thứ mà nàng cần.

Dạ Nặc cẩn thận mở tấm vải ra, ngay lập tức, một gốc cây tỏa ra ánh sáng màu đỏ rực hiện lên trước mắt Cố Nhược Vân.

Ánh sáng màu đỏ kia có chút chói mắt, theo bản năng của mình nàng đưa tay lên che mắt lại.

Một lúc lâu sau mới thích ứng được, Cố Nhược Vân mở hai mắt kinh ngạc nhìn chiếc túi vải đang rực đỏ như máu.

- Đây là.... hoa Địa Ngục? Rốt cuộc ngươi lấy nó ở đâu?

Trong tâm Cố Nhược Vân có chút chấn động mạnh mẽ, chỉ là nàng có cảm giác đóa hoa Địa Ngục Chi này đang tỏa ra mùi máu tanh.

Trong truyền thuyết, một đóa Địa Ngục sinh ra và lớn lên ngoại trừ cần thiên thời địa lợi thì còn cần tới mấy vạn người hiến máu!

Mất tận bao nhiêu năm mới có thể để nhiều người cùng lúc đem máu hiến dâng lên cho hoa Địa Ngục như vậy?

Cũng vì những điều kiện rất hà khắc đó nên hoa Địa Ngục vô cùng hiếm có và quý giá.

- Cố Nhược Vân nhà ngươi rõ thật là ngốc!

Dạ Nặc kiêu ngạo nhìn Cố Nhược Vân nói.

- Đương nhiên là ta trộm đến rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.