Edit: kaylee
"Mai Tuyết, cái hòm nát kia mà ngươi cũng không biết xấu hổ lấy ra?" Hắc Báo khinh bỉ nhìn Mai Tuyết, xem thường nói: "Hắc Nham Thành chúng ta ai chẳng biết là ngươi không cần cái hòm nát này, vậy mà lấy đến lừa người, nói là tổ truyền gì đó, có thần kỳ như vậy mà nói qua nhiều năm như thế ngươi sẽ không dùng qua?"
Nghe nói như thế, Mai Tuyết cũng không buồn bực, chỉ là nâng môi cười: "Chẳng lẽ ngươi không biết có một số bảo vật sẽ nhận chủ? Mai gia chúng ta thủ nó lâu như vậy, diễn.đàn.lê.quý.đônđều không thể khống chế nó, vậy ắt hẳn chính là nó cũng không thuộc về Mai gia chúng ta, ta thấy thiên phú của Cố cô nương không tệ, nói không chừng vật tổ truyền này sẽ nhận nàng, nếu là như thế, cũng không uổng phí Mai gia ta thủ thứ này lâu như vậy."
"Ha ha, Cố cô nương, ngươi ngàn vạn đừng bị nữ nhân này lừa, chỉ là một cái hòm nát mà thôi: " Hắc Báo trào phúng nói một câu, ánh mắt nhìn về phía Cố Nhược Vân không chút nào không dám có chút vô lễ nào, cung kính nói: "Nhưng mà, nếu Mai Tuyết đã mang lễ vật đến chuộc tội, Hắc Báo ta cũng sẽ không thể thua kém nàng, nghe nói Cố cô nương là một Y Sư, chỗ này của ta có một tấm đan phương tàn khuyết, giờ sẽ hiếu kính cho Cố cô nương."
Đan phương?
Vừa nghe nói như thế, mọi người đều là không tự chủ được chuyển mắt nhìn về phía Hắc Báo.
Không nghĩ tới trong tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2798913/chuong-622.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.