Edit: kaylee
"Này thì không cần," Cố Nhược Vân sờ sờ mũi, nói: "Ta còn có chuyện chưa hoàn thành."
"Này rất đơn giản, làm cho lão gia tử nhà ta giúp ngươi hoàn thành, nếu ông ấy không giúp, ta…... Ta cùng lắm thì không nhận người gia gia là ông."
Nếu Dạ Lan nghe nói như thế, phỏng chừng sẽ tức đến mức hung hăng đánh tiểu tử thối này một trận.
Tốt xấu gì ông cũng nuôi người này nhiều năm như vậy, lại còn nói không nhận ông? Quả thực chính là một bạch nhãn lang.
"Ha ha."
Đối thoại của hai người không sót một chữ rơi vào trong tai Diệp Lạc, lão khinh thường ‘phì’ cười một tiếng.
Tiểu tử này coi gia gia của hắn là loại người nào? Có ông ta ở đó là vô địch? Phỏng chừng một ngón tay của đội trưởng là có thể nghiền chết lão gia hỏa kia! Hắn còn tưởng rằng gia gia của hắn cường đại giống vị đại nhân Dạ gia kia? Ở nơi trục xuất không người dám chọc?
"Dạ Nặc, giúp ta một việc," Cố Nhược Vân hơi hơi rũ mi mắt xuống, dùng linh hồn truyền âm nói: "Nếu lát sau ta không rời đi lăng mộ Đế Vương, thay ta chiếu cố tốt Mộ Dung thế gia, llêquýđônn ở nơi này chỉ có gia gia của ngươi mới có thể làm được, đương nhiên, dưới tình hình bình thường có thể không cần hỗ trợ, nếu Mộ Dung thế gia có nguy hiểm trí mạng gì đó, giúp ta bảo vệ bọn họ."
Âm thanh này trực tiếp rơi vào trong linh hồn của Dạ Nặc, cho nên những người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2798873/chuong-600.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.