Edit: kaylee
Ngày hôm sau.
Nắng sớm nổi lên.
Các thế lực cơ bản đã thu thập xong hành lý tính toán rời đi.
Cố Nhược Vân mới vừa đi ra khỏi khách điếm, một bóng dáng màu hồng đào đã chắn ở trước mặt bọn họ.
Tá Thượng Thần cười giống như một yêu nghiệt, cho dù là bốn chữ phong hoa tuyệt đại này, lqđ cũng không đủ dùng để hình dung tình cảnh tuyệt sắc hiện giờ, thế cho nên Cố Nhược Vân cũng không nhịn được mà cảm thán một tiếng, vì sao yêu nghiệt như vậy, cố tình lại là thân nam nhi?
Nếu hắn là nữ tử, chính là có được tư sắc khuynh quốc khuynh thành ngay cả Vệ Y Y đều không thể so sánh được.
"Tiểu Vân Nhi, hôm nay thế nào người hầu kia của ngươi không đi theo ngươi?" (L: hơ, người hầu là nói anh Dạ đó)
Khóe môi Tá Thượng Thần khẽ nhếch lên, mắt phượng liếc về phía bên cạnh Cố Nhược Vân, nhưng không có phát hiện bóng dáng tóc bạc hồng y kia, ý cười trong mắt hắn càng sâu.
Cố Nhược Vân nhàn nhạt nhìn hắn một cái: "Hình như chuyện này không có quan hệ gì với Bốn hoàng tử ngươi, nếu không có việc gì thì ta phải đi rồi."
"Tiểu Vân Nhi, tốt xấu gì chúng ta cũng có giao tình nhiều năm như vậy? Bổn hoàng tử nhưng chỉ là nói hắn một câu người hầu, ngươi đã tuyệt tình như vậy, quả nhiên là làm cho bổn hoàng tử rất đau lòng."
Vẻ mặt Tá Thượng Thần tràn đầy đau lòng ôm trái tim của mình, thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2798677/chuong-504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.