Edit: kaylee
Nghe vậy, mọi người vốn còn đang líu ríu không tự chủ được cười mỉa hai tiếng.
Nói thật, thiên tài đại lục nhiều đếm không xuể, sau này còn có thể có càng nhiều kỳ tài xuất hiện hơn, nói nàng là đệ nhất nhân quá khứ tương lai, không khỏi có chút quá cuồng vọng kiêu ngạo, hơn nữa nếu Cố Thiên và Đông Phương Ngọc đều là phế sài, vậy bọn họ lại tính là cái gì?
Cho nên, hiện tại Tuyết Nghi còn không biết, lời nói này của mình đắc tội rất nhiều người..........
Phanh!
Một quyền của bạch y thiếu nữ đánh về phía ngực của Cố Nhược Vân, tại thời khắc này, Cố Nhược Vân nâng kiếm lên để ngăn công kích của ả, thân mình lại bị thối lui về sau.
"Cố Nhược Vân, hiện tại ngươi hẳn là hiểu rõ cái gì mới là thiên tài chân chính rồi chứ?"
Ả cười lạnh một tiếng, nâng khuôn mặt cao ngạo lên âm lãnh nhìn Cố Nhược Vân: "Ở chỗ này của ta, lqd bất luận kẻ nào đều chỉ có thể xem như phế vật, ngươi cũng không ngoại lệ, Võ Hoàng sơ cấp mười chín tuổi thật rất giỏi sao? Ta trẻ tuổi hơn ngươi, thực lực mạnh hơn ngươi, ngươi lại có tư bản (*) gì để cuồng vọng!"
(*) tư bản = vốn: ý nói là bản lĩnh, khả năng, thứ bản thân có
Ầm!
Rầm rầm! Ầm!
Vô số công kích giống như là không muốn sống đánh về phía Cố Nhược Vân, ở sau nắm tay kia, là khuôn mặt điên cuồng của bạch y thiếu nữ, hai mắt tràn đầy oán hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2798637/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.