Edit: kaylee
Bởi vì tất cả hành tung sau khi Cố Nhược Vân rời đi hoàng tộc Huyền Vũ Quốc đến Thiên Thành đều là bí mật, mà khi nàng ở hoàng tộc Huyền Vũ Quốc thì thực lực mới vừa đột phá Võ Vương, hiện giờ mới hơn nửa năm, cho dù có tiến bộ, cũng sẽ không thể tiến bộ quá lớn.
Nhưng mà, đối với nam tử thanh niên mà nói, mọi người có thực lực kém hơn y đều là phế vật!
"Kỳ thực, Cố Sanh Tiêu cũng nên cảm tạ ta, bởi vì ta giúp hắn giải quyết một phế chỉ biết liên lụy hắn!" Nam tử thanh niên hơi hơi nheo đôi mắt lại, tươi cười bên môi vô cùng đắc ý, thật giống như y giết Cố Nhược Vân, Cố Sanh Tiêu phải cảm kích y.
"Nam đại ca."
Bỗng nhiên, một âm thanh dịu dàng truyền đến từ ngoài cửa, sau khi nam tử áo xanh nghe thấy giọng nói của nữ tử, khuôn mặt lạnh lùng lập tức nhu hòa xuống, dịu dàng ngóng nhìn bạch y nữ tử châm rãi đi đến kia.
Nữ tử mặc một bộ y phục trắng như tuyết, tóc đen bay lên, trên khuôn mặt tuyệt sắc động lòng người kia mang theo tươi cười làm cho người ta thư thái, một cái nhăn mày một nụ cười đều là động lòng người như thế, làm tâm của Côn Nam mềm nhũn xuống.
"Thi nhi, sao nàng lại tới đây?"
Thi Vân chậm rãi tiến lên, tươi cười trên mặt chậm rãi biến mất, trong ánh mắt mang theo đau thương nhàn nhạt.
Nhìn biểu cảm trên mặt nàng, tâm của Côn Nam không tự chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2798525/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.