Edit: kaylee
"Cữu cữu, con mệt mỏi."
Cố Nhược Vân ngáp một cái, hiển nhiên không muốn nghe Đông Phương Thiếu Trạch nói thêm gì nữa.
Đông Phương Thiếu Trạch còn muốn nói gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt mỏi mệt của Cố Nhược Vân thì khẽ thở dài một tiếng: "Vân Nhi, một ngày nào đó, con sẽ hiểu ông…..... Nhưng mà, mặc kệ con và Đông Phương thế gia quan hệ như thế nào, con vĩnh viễn là ngoại sinh nữ của ta."
Cố Nhược Vân cười cười, không có lại nói thêm cái gì, chỉ là trên khuôn mặt thanh lệ kia lại bao phủ vẻ nhu hòa.
...........
Ánh trăng trên ngọn liễu.
Thiếu nữ mặc một bộ áo xanh, khẽ giương lên ở trong gió đêm, nàng đứng ở phía trước cửa sổ, mặt mày bình thản, không biết suy nghĩ cái gì. Đúng lúc này, một hơi thở quen thuộc truyện đến từ phía sau thân thể của nàng, làm cho lòng của nàng không tự chủ được bình tĩnh xuống.
"Tiểu Dạ, ngươi có người thân sao?"
Thiên Bắc Dạ cau mày, lắc lắc đầu, sau đó hắn mới nhớ tới Cố Nhược Vân nhìn không thấy động tác của hắn, nên mới mở miệng nói: "Không biết, có lẽ……. Không có."
"Tiểu Dạ, ngươi biết không, ta là một người có kiếp trước kiếp này," Cố Nhược Vân ngẩng đầu, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, giống như lại trông thấy một màn giết hại, trên đỉnh tuyết sơn kia: "Kiếp trước, ta có một gia gia hiền lành, mẫu thân thiện lương, đệ đệ đáng yêu, nhưng phụ thân lại là cặn bã trong cặn bã! Vì để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2798452/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.