Chương trước
Chương sau
Edit: kaylee

"Độc Tôn, cái này ngươi nói sai rồi, lệnh bài này không phải lệnh bài của trưởng lão Linh Tông, mà là trưởng lão trên danh nghĩa, nàng có được tên tuổi trưởng lão, lại không cần thực hiện nghĩa vụ gì, ta biết ngươi nhìn ra thiên phú của nha đầu kia, ta cũng không ngoại lệ, ai không muốn có nhiều hơn một bằng hữu cường đại? Hơn nữa nếu nàng trưởng thành lên, về sau khẳng định có ích rất lớn với cả đại lục, huống chi, nghĩa vụ của Tam Đại Chế Tài chúng ta chính là tìm kiếm thiên tài, hơn nữa làm cho bọn họ trưởng thành lên."

Thiên Khải Tôn Giả bĩu môi, nha đầu kia vừa thấy đã không phải là loại người chịu người hạn chế, làm sao ông có thể làm cho nàng hạn chế ở trong Linh Tông? Ông sẽ cho nàng tự do tuyệt đối, làm cho nàng nhanh chóng trưởng thành lên.

Hơn nữa, nàng cũng không cho rằng, ở bên ngoài trưởng thành sẽ kém hơn Linh Tông! Điều này cũng khác biệt tùy theo mỗi người, ví dụ như nàng, có thể ở bên ngoài trưởng thành đến trình độ như thế, cũng đã chứng minh thế giới bên ngoài thích hợp với nàng hơn.

Nếu một con chim bị nhốt ở trong lồng, thì sẽ thành chim hoàng yến, rốt cuộc bay không cao, chỉ có thể bị nhìn ngắm.

"Đa tạ," Cố Nhược Vân thu hồi lệnh bài, rồi sau đó hình như nàng nhớ tới cái gì đó, quay đầu nhìn về phía Độc Tôn, hỏi: "Độc Tôn, ta có một việc muốn hỏi người."

"Mời nói."

Khuôn mặt âm trầm của Độc Tôn lộ ra một chút tươi cười, giọng điệu ôn hòa hơn trước kia một chút.

"Người quan hệ như thế nào với Hạ gia Thiên Thành?"

Chuyện này, là Cố Nhược Vân vẫn luôn muốn hỏi, bởi vì từ trong miệng của Hạ lão gia tử nàng đã biết độc Hạ Tử Hi trúng là đến từ Độc Tôn, cho nên, ông tất nhiên biết đến cùng là ai hạ độc Hạ Tử Hi.

"Hạ gia Thiên Thành?" Độc Tôn nhíu mày, lắc lắc đầu: "Ta không có lui tới gì với người Hạ gia, nha đầu, ngươi hỏi cái này làm gì?"

"À, không có gì, chỉ là thiếu chủ Hạ gia Hạ Tử Hi trúng độc, mà độc hắn trúng chính là Cổ Long, nghe nói Cổ Long này chỉ có Độc sư Thiên Cổ mới có thể có được, cho nên ta mới muốn hỏi Độc Tôn người một chút Cổ Long này là cho ai?"

Độc Tôn trầm mặc xuống, thật lâu sau, ông mới mở miệng nói: "Đó là chuyện rất nhiều năm lúc trước, khi đó ta vừa đột phá đến Võ Hoàng trung cấp, bởi vì bình thường đắc tội quá nhiều người cho nên bị người đuổi giết, lúc đó ta bị trọng thương, là một người tuổi còn trẻ đã cứu ta, người trẻ tuổi cũng không có để lại danh tính, ta xuất phát từ cảm kích nên đưa hắn hai thứ, một trong số đó chính là Cổ Long, còn có một….... Là Thôn Linh cổ."

Thôn Linh cổ, cần dựa vào cắn nuốt sinh mệnh của nhân loại để tồn tại, cho nên đây mới là nguyên nhân lúc trước tiểu thiếu gia Hạ gia kia luôn luôn thân thể suy yếu, không cách nào tu luyện, Thôn Linh cổ kia sẽ chết ở trong khoảnh khắc sinh mệnh của đối phương biến mất bởi vì không có sinh mệnh lực cho nó cắn nuốt, bởi vậy, sau khi đệ đệ của nàng trùng sinh ở thân thể kia, mới có thể bắt đầu tu luyện. 

"Vậy người còn nhớ rõ người nọ lớn lên trông thế nào sao?" Trong mắt Cố Nhược Vân xẹt qua một ánh sáng bén nhọn, hỏi.

"Thời gian đã qua lâu như vậy, dung mạo của người nọ tất nhiên đã xảy ra biến hóa, nhưng mà đại khái vẫn là có thể nhận ra được."

"Tốt," Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Ta có thể thỉnh cầu người một chuyện hay không, nửa tháng sau, đi Hạ gia Thiên Thành một chuyến, giúp ta chỉ chứng người hạ độc một chút!"

"Chuyện này không thành vấn đề."

Độc Tôn cũng không thèm để ý nói, cho dù đối phương đã từng cứu ông, ông cũng đã cho hồi báo, hai người đã không thiếu nợ lẫn nhau, cho nên, cho dù chỉ chứng hắn lại như thế nào?

"Vậy đa tạ." Cố Nhược Vân củng củng nắm tay, mỉm cười nói: "Ta còn muốn tiếp tục xâm nhập Thiên Sơn, không quấy rầy hai vị liếc mắt đưa tình nữa, Mạc Vũ, chúng ta đi!"

Liếc mắt đưa tình?

Vừa nghe lời này, sắc mặt hai lão nhân đều là biến đen, Độc Tôn tức giận hét lớn một tiếng: "Thiên Khải Tôn Giả, lão phu muốn giết ngươi!"

"Này………. Này đâu có chuyện gì liên quan tới ta!!!"

Thiên Khải Tôn Giả cảm giác thật ủy khuất, lần này mình không có làm gì cả, người này vẫn kêu đánh kêu giết đối mình, có còn để yên hay không?

Quên đi, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách kế.

Nghĩ đến đây, Thiên Khải Tôn Giả không bao giờ liếc mắt nhìn sắc mặt khó coi của Độc Tôn một cái nào nữa, nhanh chân chạy tới phía ngược lại.

Nếu thực đánh lên với Độc Tôn này, không có ba ngày ba đêm là đánh không xong, mà thời gian đó, còn không bằng đi nhìn lén tiểu cô nương tắm rửa, dù sao cũng tốt hơn cây khô này!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.