Edit: kaylee
Kỳ thực, Vệ Y Y cũng không biết Cố Nhược Vân thật sự có thể cứu trị hắn hay không, chỉ là trông thấy biểu cảm nhàn nhạt trên mặt thiếu nữ, nàng có thể rõ ràng, sư phụ là có nắm chắc.
Nếu không, khoảnh khắc nghe nói đến Cổ Long kia nàng sẽ không, còn có thể giữ trạng thái bình tĩnh đến như thế.
"Y Y, ngươi đi lấy một cái bình sứ đến, Cổ Long này là thứ tốt, là dược liệu hiếm có, ta cũng không thể để nó chạy mất."
Cố Nhược Vân nhẹ vỗ về cằm, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Hạ Tử Hi, ánh mắt thẳng thừng kia làm cho cả người Hạ Tử Hi hoảng sợ, thật giống như một thổ phỉ đang muốn đánh cướp bản thân.
"Vâng, sư phụ."
Vệ Y Y cười giống như một con hồ ly, khóe mắt tràn ngập sắc thái mị hoặc, nàng biết, sư phụ nhà mình là nhìn trúng con Cổ Long kia.
Không tự chủ được, ở trong lòng nàng bi ai một chút vì con Cổ Long kia.
"Cố nha đầu, ngươi có biện pháp?"
Hạ lão gia tử nhìn về phía Cố Nhược Vân, nghi hoặc hỏi.
Không phải ông không tin nàng, thật sự là tất cả mọi người bên ngoài đều lưu truyền, sở dĩ Quỷ Y nhận Cố Nhược Vân là sư, là nhìn trúng mấy tờ đan phương kia trong tay nàng, tuy rằng ở phương diện tu luyện thiên phú của Cố Nhược Vân không tệ, nhưng lại không nhất định sẽ có thành tựu ở phương diện y học.
Cho nên, lão gia tử có chút không thể tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2798291/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.