Edit: kaylee
"Nói, có phải hiện tại ngươi nên rời đi hay không?" Cố Nhược Vân khẽ nhướng mày, tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn Tá Thượng Thần: "Hay là cần ta tiễn khách?"
Ánh mắt của Tá Thượng Thần có chút ai oán nói: "Tiểu gia hỏa, tốt xấu gì ta cũng giúp ngươi, ngươi cứ như vậy đối đãi với người trợ giúp ngươi sao?"
"Vậy ngươi muốn như thế nào?"
"À," Tá Thượng Thần ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cằm, thân mình lười nhác tựa vào phía trên ghế, hắn ném đi một cái mị nhãn với Cố Nhược Vân, cười cực kỳ mị hoặc: "Ta cũng không muốn thế nào, nể tình vừa rồi ta giúp ngươi, tới ôm ta một cái, thế nào?"
"Được."
Cố Nhược Vân nở nụ cười, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy ý cười.
Rồi sau đó, lập tức lại cất giọng, nói: "Triệu chưởng quỹ, ông qua ôm hắn một cái."
Trong phút chốc Tá Thượng Thần sắc mặt đen xuống, chẳng lẽ nha đầu kia không biết bản thân có khiết phích (tính thích sạch sẽ)? Bình thường hắn là tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào đến gần bản thân thân, cho dù là những thị nữ bên cạnh, đương nhiên, tiểu tử Cố Sanh Tiêu kia là ngoại lệ, mà câu nói kia của bản thân cũng chỉ là một câu nói đùa mà thôi, không nghĩ tới nàng vậy mà tưởng thật, còn để cho một lão nhân đến ôm hắn.......
Mắt thấy Triệu chưởng quỹ đi tới phía bản thân, Tá Thượng Thần ghê tởm thiếu chút nữa thì cả người nổi da gà, nhất là nụ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2797827/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.