Edit: kaylee
"Tiểu Dạ?"
Hai mắt của Cố Nhược Vân nhìn về phía Thiên Bắc Dạ, đã thấy hắn đang nhíu mày suy nghĩ sâu xa cái gì đó, thật lâu sau, lắc lắc đầu, nói: "Ta không nhớ rõ, toàn bộ chuyện trước kia ta đều không nhớ rõ."
"Không nhớ rõ? Ha ha, ngươi một câu không nhớ rõ là có thể quên mất tất cả sai lầm ngươi đã từng phạm phải? Quên người ngươi làm hại chết? Thiên Bắc Dạ, ta nghĩ đến ngươi đã biến mất ở bên trong sông dài lịch sử, không nghĩ tới ngươi sẽ xuất hiện ở đây, thực lực của ngươi cường đại như vậy, ta không tin trên đời này có người có thể phong ấn trí nhớ của ngươi, người có thể phong ấn đoạn trí nhớ kia, chỉ có chính ngươi!"
Người có thể phong ấn đoạn trí nhớ kia, chỉ có chính ngươi?
Trong mắt của Cố Nhược Vân hiện lên một chút khiếp sợ, lời này của Tử Tà là có ý tứ gì? Nói cách khác, phong ấn trí nhớ của mình, chính là Thiên Bắc Dạ hắn?
Vậy vì sao hắn muốn làm như vậy?
Thiên Bắc Dạ trầm mặc, có chút thống khổ nhíu mày. Một ít đoạn ngắn vụn vặt chợt lướt qua trong đầu của hắn.
Ở bên trong đoạn ngắn kia, nữ tử bạch y (cô gái mặc quần áo màu trắng) như tuyết, chân đạp Thần Long đứng ở trên đỉnh núi mây, nhưng bất luận hắn cố nhớ lại như thế nào, đều không thể thấy rõ dung nhan của nữ tử, nhưng mà, chỉ là một bóng dáng mờ nhạt liền làm cho hắn đau lòng không thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2797772/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.