Y từ nhỏ đã sống trong cung đã chứng kiến cảnh các phi tần tranh nhau đấu đá để giành lấy sự sủng ái của phụ hoàng.
Có thể nói Y có được như ngày hôm nay phần lớn là sự cố gắng của Y, sự cố gắng không ngừng nghỉ.
Mẫu thân của Y chỉ là một quý tần nho nhỏ không được sủng ái nên từ nhỏ Y đã không được phụ hoàng quan tâm và để ý đến.
Từ nhỏ luôn bị các huynh đệ khác bắt nạt, mẫu phi của Y thì không đoái hoài gì đến suốt ngày chỉ tìm đủ mọi cách để tranh giành sự sủng ái.
Suốt ngày bà lôi Y ra để làm công cụ cho việc tranh sủng của mình, lôi Y ra làm lá chắn cho những lần phạm lỗi của bà khiến cho phụ hoàng chán ghét và lây luôn sang cả Y.
Cuối cùng mẫu thân vì đắc tội với những phi tần khác mà bị hãm hại chết, Y lúc đó mới năm tuổi vô cùng bơ vơ và đau khổ.
Lúc đó Y chỉ biết có rất nhiều phi tần muốn nhận nuôi Y để tăng phần tranh sủng, bởi vì trong cung có nhiều hơn một hoàng tử là nhiều hơn một phần thắng.
Đúng lúc này Lan phi là một phi tần không bao giờ tranh sủng lại bước ra xin hoàng thượng nhận nuôi Y.
Bà là phi tần mà phụ hoàng sủng ái nhất, tuy nhiên lại bị các phi tần khác hãm hại nên không thể có hài tử được nữa.
Từ khi ấy bà chán chốn hoàng cung muốn xin phụ hoàng xuất gia nhưng người quyết không chịu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-phi-phuc-sung/3418479/chuong-37.html