Hoàng thượng tức giận nói:
"Vô lý, làm gi có chuyện như này, làm gì có nô tài chọn chủ nhân chứ, thật là không muốn sống nữa mà ".
Cẩm Tĩnh đứng gần đó thấy hoàng thượng tức giận nên có vẻ hơi sợ sệt, nàng liền đứng lùi ra xa.
Hoàng thượng thấy vậy thì bật cười nói:
"Ta trách bọn họ có trách nàng đâu mà nàng lại đứng xa trẫm như thế, vẻ hiếu thắng trước đây của nàng đâu rồi ".
Ánh mắt của Cẩm Tĩnh như muốn khóc nàng run run nói:
"Thật ra trước kia là do thiếp ngu xuẩn không hiểu chuyện nên mới bị như thế nên giờ đây thiếp chỉ muốn yên ổn sống ở đây hết quãng đời còn lại không muốn đụng chạm đến ai cả ".
Hoàng thượng nghe như thế có vẻ hơi sững sờ, nhìn mỹ nhân rưng rưng rơi lệ, bỗng nhiên cảm thấy mình nói có chút hơi quá đáng, liền nhẹ giọng nói:
"Ta đã giải cấm túc cho nàng, bây giờ nàng có thể tự do đi lại không ai có quyền cấm nàng cả ".
Cẩm Tĩnh chỉ gật nhẹ đầu rồi im lặng không nói gì cả, hoàng thượng càng nhìn càng cảm thấy hứng thú, tuy nhiên thân là đế vương không thể quá chủ động được liền hắng giọng nói:
"Ta nhân tiện đi qua đây nên ghé thăm nàng một lát, Hạ Lan tướng quân đã thắng trận và trên đường trở về nên ta báo qua để nàng biết được ".
Cẩm Tĩnh vẻ mặt vui vẻ tuy nhiên cũng không làm chuyện gì quá phận chỉ đứng im đó.
Khung cảnh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-phi-phuc-sung/3418450/chuong-8.html