Hai lựa chọn trên Dương Thành đều dựa trên tình huống hiện tại của Diệp Thanh An mà đưa ra gợi ý.
Tuy nhiên quyết định vẫn nằm trong tay nàng y tôn trọng mọi quyết định của Diệp Thanh An.
Qua một lúc Diệp Thanh An cũng lên tiếng, chỉ là không phải trả lời vấn đề của Dương Thành mà hỏi một điều khác.
“Huynh có biết sao Mặc Như lại gọi n ba người kia theo mình không?”
Dương Thành không trả lời mà Diệp Thanh An cũng không cần y đáp lại mà tiếp tục.
“Vì hôm trước mấy người họ ám sát ta, đâm ta bị thương.”
“Vậy à, còn sống là được.”
“…”
“Gì cơ? Muội nói họ… why?”
“…Huynh phản ứng chậm thật.” Diệp Thanh An cạn lời, “Không biết, người không thích ta cũng nhiều lắm. Với cả, trên người họ có mùi dầu.”
Nàng im lặng vài giây rồi nói tiếp: “Không phải khó ngửi, chỉ là khứu giác ta tốt còn ngửi được mùi cay trên người họ. Còn sao Mặc Như nhận ra thì ta không biết.”
Dương Thành lẳng lặng nhìn nàng, điều y muốn biết chỉ có một điều.
“Muội bị thương?”
Diệp Thanh An gật đầu, lại sợ y không thấy lại “Ừm” một tiếng.
“Mặc Như có bị thương không?”
“Không.”
Y cúi đầu gõ gõ tay xuống mặt bàn từ đá khiến nó vang lên mấy tiếng cộp cộp.
Thế nhưng giây sau trong mắt Diệp Thanh An liền phản chiếu hình ảnh Dương Thành cười cực kì dịu dàng.
“Nhiên Nhiên ngoan, nói ta biết sau này muội muốn làm gì?”
Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-nhan-vuong-phi-la-nu-ba-vuong/3351426/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.