''Thật may là khi đó nàng ta nhớ.''
''Chủ nhân, vậy giờ ngài muốn làm gì?''
Nàng nghe Mặc Như hỏi mà trầm mặc hồi lâu. Nàng muốn làm gì a, đương nhiên là...
''Hưởng phúc.''
''Chỉ vậy thôi?'' Mặc Như còn tưởng mình nghe nhầm gặng hỏi lại lần nữa.
Chủ nhân của nàng chỉ tính an nhàn thôi sao? Cái người nhìn đời bằng nửa con mắt thốt ra câu này nhẹ nhàng khiến nàng gần như không tin. Cũng đúng thôi, kiếp trước để có thể ngồi vững trên cái vị trí cao nhất trong thế giới ngầm Diệp Thanh An buộc phải tàn nhẫn ra sao!
Chẳng lẽ xuyên không vào cái thân thể đó mà ông trời quên khuyến mãi thêm bộ não?
''Như, mài mực. Ta cần viết thư báo tin 'tốt' cho người nhà.''
''Vâng a~~'' Mặc Như sao không hiểu ý của nàng chứ, hưởng phúc này có hơi không bình thường rồi, đây khẳng định là chủ nhân của nàng a.
Diệp Thanh An sau khi viết xong liền đưa cho Mặc Như nói: "Lấy mấy giọt nước vảy vào rồi gửi một bức tới Thừa tướng phủ, bức còn lại đưa vào hoàng cung gửi cho 'Hoàng hậu tỷ tỷ' của ta.''
Đừng tưởng nãy thấy nàng cool ngầu mà nghĩ là Diệp Thanh An không biết mách lẻo a. Nàng biết chứ, có ngu mới không tận dụng cơ hội trời ban.
Kiếp trước khi vừa sinh ra đã là phế nhân nên cha nàng đã đưa tình nhân về nhà. Không những thế còn ân ái ngay sau khi mẹ nàng mới sinh. Bốn năm sống với nhau, hai mẹ con nàng thường xuyên phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-nhan-vuong-phi-la-nu-ba-vuong/2628381/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.